Phi Thiên

Chương 681: Mối làm ăn lớn (Thượng)



- Vốn ta muốn giết hết các ngươi, nhưng nể tình bọn Nguyên Phương đã từng đi theo bản tọa anh dũng hy sinh, nể tình trong bọn ngươi từng có người theo bản tọa vào sinh ra tử, bản tọa mở một góc lưới cho các ngươi một con đường sống! Hôm nay Trấn Hải sơn chỉ còn lại người của Lam Ngọc môn các ngươi, đây là cơ hội của các ngươi, có thể tranh thủ hay không vậy phải trông vào bản thân các ngươi, bản tọa đã trả xong nhân tình của Lam Ngọc môn!

Chúng đệ tử Lam Ngọc môn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tất cả im lặng.

Đang lúc này, bọn Miêu Nghị thình lình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người bay trên không rơi xuống phương hướng đại điện Trấn Hải sơn.

Ngự không phi hành! Bọn Miêu Nghị cả kinh, chuyện này ít nhất phải cảnh giới Hồng Liên mới có thể làm được, cũng không biết là người nào lại xông thẳng vào đại điện Trấn Hải sơn...

-----------

Bóng dáng một phụ nhân kiều diễm xuất hiện ở cửa đại điện nghị sự Trấn Hải sơn, người tới không ai xa lạ, chính là điện chủ Trấn Bính điện Ô Mộng Lan.

Sau khi nàng biết được tin Miêu Nghị còn sống trở về từ Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, tu sĩ còn sống trở về còn có thể mặc tình chọn địa phương nhận chức phủ chủ, tức thì chờ đợi ở nẻo đường mà Miêu Nghị bắt buộc phải đi qua nếu muốn rời khỏi Trấn Hải sơn. Bởi vì nàng cũng không muốn để cho người của Trấn Ất điện thấy đường đường điện chủ Trấn Bính điện như mình lại hạ thấp thân phận chạy tới nơi này, chủ yếu là không muốn truyền tới tai Hoắc Lăng Tiêu.

Ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy bóng Miêu Nghị đâu, nàng cũng không thể nào bỏ thời gian chờ mãi như vậy, không chờ được nữa bèn chạy thẳng tới, ai ngờ lại thấy cảnh tượng này.

Chỉ thấy trong đại điện nghị sự trước mắt đầy thi thể không đầu, làm Ô Mộng Lan không biết nói gì. Càng làm nàng kỳ quái là những thi thể này cơ hồ toàn là nữ, đầu không thấy, hơn nữa đều bao phủ một tầng băng sương, không phải là chết theo kiểu bình thường.

Ô Mộng Lan tiến vào trong đại điện, ngồi xổm xuống đưa tay sờ sờ thi thể, đứng dậy cau mày nói:

- Trúng phải khí âm sát, nơi này lấy đâu ra khí âm sát nồng đậm như vậy, tu sĩ bình thường cũng không thể nào điều khiển được, chẳng lẽ có quỷ tu tới? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì...

Nàng lẩm bẩm một mình, cũng không quản nhiều như vậy, xuyên thẳng qua hậu điện, đi tới trong đình viện phủ sơn chủ, kết quả gặp phải Văn Phương canh giữ trong đình viện.

Văn Phương cũng không biết nơi này xảy ra chuyện gì, là chính nàng nhất quyết đòi ở lại chỗ này không đi. Không đi thì không đi, tạm thời Miêu Nghị cũng không có thời gian rảnh rỗi lý tới nàng. Hắn chỉ dặn dò mấy ngày nay không cho nàng chạy loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn ở chỗ này.

Văn Phương mơ hồ cảm giác Miêu Nghị muốn làm chuyện gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này thấy Ô Mộng Lan xuất hiện, hai người cơ hồ là đồng thanh nói:

- Ngươi là ai?

Chẳng qua là giọng hai người nói chuyện không giống nhau, giọng của Ô Mộng Lan cao cao tại thượng, khí thế và giọng điệu nghe qua cũng biết là kẻ cả bề trên, mà Văn Phương là rõ ràng có vẻ cẩn thận.

Ô Mộng Lan tiếp tục hỏi:

- Trấn Hải sơn đã xảy ra chuyện gì, vì sao đại điện nghị sự chết nhiều người như vậy?

Người chết? Văn Phương cả kinh, nhanh chóng đi vòng qua Ô Mộng Lan, chạy đến đại điện nghị sự nhìn, cũng sợ ngây người. Nàng ở thương hội Tiên Quốc không hề tham dự đánh đánh giết giết, chưa từng thấy qua nhiều người chết như vậy, kinh hồn khiếp vía. Cho dù là nàng không hiểu biết tới mức nào cũng hiểu được đại điện nghị sự là trọng địa một phương, không phải là địa phương dễ dàng xuất hiện người chết.

Sắc mặt Văn Phương trắng bệch trở lại trong sân, lại hỏi Ô Mộng Lan:

- Ngươi... Ngươi là ai?

- Ngươi chớ quan tâm ta là ai, Miêu Nghị ở nơi nào?

Ô Mộng Lan hỏi.

- Không biết!

Cho dù là biết Văn Phương cũng sẽ không nói lung tung, nàng lại không biết rõ đối phương là ai, vì lý do an toàn, nàng lấy ra một chiếc kim bài tự báo thân phận:

- Ta là người thương hội Tiên Quốc, tới đây mua bán, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Người thương hội? Ô Mộng Lan khẽ lẩm bẩm, người thương hội luôn luôn không tham dự vào chuyện linh tinh của các phe thế lực, nàng cũng không hỏi nhiều, bất quá tai khẽ động, nghiêng đầu nhìn về phương hướng hậu sơn.

Chỉ chốc lát sau, bọn Miêu Nghị xông vào thấy Ô Mộng Lan, bao gồm Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đều tỏ vẻ sửng sốt. Dù sao lúc trước Ô Mộng Lan cũng là người áp thuyền tới Tinh Tú Hải, cho nên hai người cũng nhận ra được.

- Ra mắt Ô điện chủ!

Miêu Nghị, Triệu Phi, Tư Không Vô Úy nhìn nhau, cùng nhau hành lễ bái kiến.

Điện chủ??? Yến Bắc Hồng không thể làm gì khác hơn là cũng hành lễ theo.

Ô Mộng Lan không nhớ rõ Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, không khỏi có vẻ kỳ quái nói:

- Các ngươi cũng biết ta ư?

- Lúc trước Ô điện chủ áp thuyền đi Tinh Tú Hải, bọn họ cũng là người trên thuyền...

Miêu Nghị lập tức giới thiệu, cũng nói đơn giản Yến Bắc Hồng là người của Tý lộ.

Ô Mộng Lan sáng mắt lên, vốn nàng từ đô thành trở lại, thuận đường tới chiêu mộ Miêu Nghị, không nghĩ tới ở đây còn có hai tu sĩ khác từ Tinh Tú Hải sống trở về, lập tức hỏi:

- Không biết hai vị này tu vi thế nào?

- Thanh Liên cửu phẩm!

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy thể hiện tu vi trên Mi Tâm, về phần Yến Bắc Hồng cũng không cần, người của Tý lộ, Ô Mộng Lan cũng không đụng được.

Vừa thấy tu vi hai người là Thanh Liên cửu phẩm, Ô Mộng Lan nhất thời không có hứng thú. Thứ người như thế mới từ Tinh Tú Hải trở lại, tay cầm thật nhiều tài nguyên tu hành, cách cảnh giới Hồng Liên cũng chỉ có một bước mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ uy hiếp địa vị của nàng.

Miêu Nghị thì không giống, nghĩ đến cảnh giới Hồng Liên còn rất sớm, suy đoán trong vòng bốn năm trăm năm cũng đừng mơ uy hiếp được địa vị của nàng. Cộng thêm hắn không thoải mái với Hoắc Lăng Tiêu, nếu như có thể chiêu mộ hắn làm thủ hạ vậy thì hay biết mấy. Ô Mộng Lan lập tức không nhìn tới Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy, cười tủm tỉm nói với Miêu Nghị:

- Tiểu lão đệ, hôm nay Mạnh tỷ ta tới thực hiện cam kết lúc trước ở trên thuyền với ngươi, tới Trấn Bính điện ta đi, đất hai phủ đang chờ ngươi.

Tiểu lão đệ? Bọn Triệu Phi nhìn về phía Miêu Nghị, không nghĩ tới quan hệ giữa Miêu Nghị và vị điện chủ này tốt như vậy.

Miêu Nghị không biết nói gì, lúc trước điều kiện này làm hắn thật sự động lòng, nhưng bây giờ...

Thấy hắn do dự, sắc mặt Ô Mộng Lan trầm xuống:

- Bản tọa từ thật xa chạy tới, chẳng lẽ ngươi không nể mặt?

Cái này... Miêu Nghị cười khan nói:

- Sao dám!

Ô Mộng Lan lập tức cười nói:

- Vậy ta coi như ngươi đáp ứng.

Nàng cũng không cho Miêu Nghị cơ hội từ chối, làm Miêu Nghị có vẻ không biết nói gì, chỉ thấy nàng lại quay đầu lại hỏi:

- Những người chết kia trong đại điện nghị sự là chuyện gì?

Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ, ta cũng không đáp ứng với nàng, đến lúc đó ta chạy đến chỗ khác, nàng cũng không thể làm gì ta, ta cũng không tin nàng còn có thể chạy đến địa bàn người khác ra tay động thủ.

---------------

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí