Phi Thiên

Chương 462: Trước sau gì cũng chết (Hạ)



Tại sao những người này đều dùng ánh mắt thương hại nhìn ta? Miêu Nghị bi thương trong lòng, đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt không còn buồn bã như trước. Cho dù là lão tử chết đi cũng phải chết sao cho khí khái!

Vì vậy hắn giống như một vị tướng quân, Hắc Thán chở hắn uy phong lẫm lẫm chạy như điên xông lên ván thuyền bắc cầu, chạy thẳng tới boong thuyền. Hắc Thán lại tung lên không, đáp xuống chỗ cao nhất trên hải thuyền.

Miêu Nghị giục Hắc Thán quay đầu, đưa mắt lạnh lùng nhìn đám người còn trên bến thuyền, nhìn thẳng vào ánh mắt hàng ngàn người. Sau lưng hắn là biển xanh bao la, có vẻ cô đơn tịch mịch.

Ô Mộng Lan quay đầu, thu ánh mắt từ người Miêu Nghị trở về, ra lệnh một tiếng:

- Lên đường đi!

Dứt lời nàng lắc mình lăng không phi độ, cũng đáp xuống chiếc thuyền Nguyệt hành cung, đứng trên đỉnh cột buồm, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, chỗ đứng còn cao hơn cả Miêu Nghị.

Bàng Nhượng phi thân ra sau chiếc thuyền cuối cùng.

Rất nhanh, mười đài cao xây trên bến thuyền bắc ván lên thuyền bị phá hủy, mười chiếc thuyền lớn nhổ neo, mỗi chiếc thuyền an bài đợt thứ nhất mười con long câu vào khoang động lực để cho thuyền chạy.

Thuyền của Ô Mộng Lan dẫn đầu, ra cảng đầu tiên, chín thuyền còn lại lục tục theo sau, càng ngày càng đi xa.

Đợi đến khi tất cả thuyền bè biến mất trên mặt biển, đám người Hà Vân Dã cũng bay lên không trở về phục mệnh.

Dương Khánh lập tức thở phào nhẹ nhõm, thuyền đã ra cảng, nhiệm vụ hai phủ coi như hoàn thành, lập tức hạ lệnh cho thủ hạ của mình ai về chỗ nấy.

Tần Vi Vi cỡi long câu đứng nghiêm hồi lâu trên bến thuyền. Nhìn mặt biển chậm chạp không muốn rời đi, gương mặt lộ vẻ buồn bã mất mát.

Công Tôn Vũ mím chặt môi, rốt cục hôm nay y đã xác nhận được, quả nhiên là Tần Vi Vi chung tình với Miêu Nghị…

-----------

Trời cao biển rộng, Ô Mộng Lan đứng trên cột buồm, bộ trường quần tím đón gió bay lất phất. Trước mắt xanh ngát một màu, tâm trạng nàng chợt trở nên thoải mái, liếc nhìn Miêu Nghị phía dưới ngồi trên lưng Hắc Thán lặng im không nói, ung dung bay xuống.

- Vì sao vật cỡi của ngươi không tiến vào chuồng?

Ô Mộng Lan hỏi.

Miêu Nghị nhảy xuống, vỗ vỗ mông Hắc Thán một cái, Hắc Thán tung tăng sang một bên nằm xuống, vẫy vẫy cái đuôi đón gió biển thổi, thư thả lim dim.

Ô Mộng Lan ngạc nhiên, long câu này lại có thể nằm ngủ sao…?

Miêu Nghị chắp tay sau lưng ung dung đáp:

- Trước khi chiếc thuyền này tới Tinh Tú Hải, ta là quản sự trên thuyền, vẫn phải có chút quyền lợi nho nhỏ.

Không ngờ rằng Miêu Nghị dám chắp tay nói chuyện như thế ở trước mặt mình, Ô Mộng Lan nhướng mày cười lạnh nói:

- Phải chăng là ngươi chán sống rồi, dám nói chuyện với bản tọa bằng thái độ này?

Miêu Nghị tỏ ra không thèm để ý:

- Trước sau gì nàng cũng không bỏ qua cho ta, nếu trước sau gì cũng chết, ta cần gì chết một cách nhục nhã?!

Ô Mộng Lan lạnh nhạt nói:

- Bây giờ biết sợ rồi sao?

- Đã quá mức sợ hãi, hiện tại đã nghĩ thông rồi…

Miêu Nghị dang rộng hai tay, đột nhiên cười khổ nói:

- Mạnh tỷ, tỷ che giấu ta thật là khổ, nể tình tiểu đệ đã từng nhiệt tình chiêu đãi, Mạnh tỷ có thể cho đệ chết một cách minh bạch được chăng, rốt cục Tiếu Ất Chủ là ai?

Ô Mộng Lan liếc hắn:

- Dường như ngươi cũng không phải là loại người xuẩn ngốc, ta đã lộ diện rồi, ngươi vẫn chưa đoán ra y là ai sao?

- Tiếu Ất Chủ, Hoắc Lăng Tiêu, Tiếu Ất Chủ… Chẳng lẽ là chủ nhân Trấn Ất điện?!

(Chữ Tiếu và Tiêu đồng âm.)

- Ngươi thấy thế nào?

Ô Mộng Lan hỏi ngược lại.

Miêu Nghị nhất thời lộ vẻ khổ sở, không cần hỏi nhiều nữa, lắc đầu nói:

- Ta thật là ngu xuẩn, phải sớm đoán ra mới đúng, thì ra vị Đại ca kết bái kia lại là điện chủ Trấn Ất điện, không ngờ rằng không chiếm được chút ích lợi gì, lại chuốc khổ vào thân như vậy…

Ô Mộng Lan quan sát hắn trên dưới một lượt, cảm thấy kỳ quái nói:

- Nói đến chuyện này ta lại muốn hỏi ngươi, lúc ta thấy danh sách bên Trấn Ất điện cảm thấy rất kinh ngạc. Mặc dù ngươi và Hoắc Lăng Tiêu kết bái là hữu danh vô thực, nhưng bằng vào quan hệ hai người các ngươi, ít nhiều gì Hoắc Lăng Tiêu cũng phải chiếu cố ngươi mới đúng, vì sao tên của ngươi lại xuất hiện trong danh sách Kham Loạn hội?

Miêu Nghị nghe vậy cười ha hả, trong nụ cười ẩn giấu vẻ bi phẫn:

- Chính là Đại ca kết bái của ta chỉ đích danh ta!

Ô Mộng Lan sửng sốt:

- Là Hoắc Lăng Tiêu chỉ danh bắt ngươi đi ư?

Miêu Nghị kinh ngạc:

- Mạnh tỷ là không biết thật hay là giả?

Hắn còn đang muốn hỏi thử nguyên nhân.

Ô Mộng Lan khinh bỉ nói:

- Ngươi cho ngươi là ai, bản tọa có cần thiết giả vờ với ngươi sao?

Cũng phải, Miêu Nghị cười khổ.

Bất quá Ô Mộng Lan thình lình đổi giọng, trầm ngâm nói:

- Mặc dù tên Hoắc Lăng Tiêu nọ chẳng ra gì, nhưng cũng là kẻ có sĩ diện, vẫn chưa tới nỗi bởi vì ngươi buộc y và ngươi kết bái mà cố ý sửa trị ngươi. Huống chi vốn là nhất thời y nổi hứng muốn trêu chọc ngươi chơi, không có đạo lý làm như vậy!

Đừng nói nàng kỳ quái, ngay cả Miêu Nghị cũng cảm thấy kỳ quái.

Vốn Miêu Nghị còn tưởng rằng là mình bẻ mai ở vườn mai Trấn Ất điện nên gây ra họa, bây giờ biết được Tiếu Ất Chủ chính là Hoắc Lăng Tiêu, hắn lại cảm thấy rõ ràng là Hoắc Lăng Tiêu chỉ muốn đùa giỡn với mình, hẳn không vì một cành mai mà muốn bắt mình đi Tinh Tú Hải.

Hắn chỉ hận mình không có thực lực, nếu không nhất định phải cho Hoắc Lăng Tiêu biết tay! Có thể nói Miêu Nghị hận đến nghiến răng nghiến lợi, không hiểu vì sao mình bị đẩy vào con đường chết. Lúc ánh mắt hắn quét qua nhan sắc xinh đẹp mặn mà của Ô Mộng Lan, nhất thời sáng lên, nếu không trả thù Hoắc Lăng Tiêu sẽ không nuốt trôi cục tức này…

Hắn nhớ Hoắc Lăng Tiêu từng nói qua muốn theo đuổi Ô Mộng Lan, khoan nói thật giả, cứ phá hoại chuyện này rồi hãy nói, mấu chốt là Miêu Nghị hắn thật sự không có thủ đoạn khác trả thù người ta.

Tức thì đổi chủ đề hỏi:

- Mạnh tỷ, có phải Hoắc Lăng Tiêu vẫn đang đeo đuổi tỷ hay không?

Sắc mặt Ô Mộng Lan lập tức trở nên lạnh lùng, trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi có tư cách gì hỏi tới chuyện riêng của ta, có phải ngươi cho rằng gọi hai tiếng Mạnh tỷ là ta sẽ không giết ngươi hay không?

- Ta không có ý tứ gì khác, là Hoắc Lăng Tiêu tự nói với ta, bây giờ ta cảm thấy tên Hoắc Lăng Tiêu nọ có vấn đề, không muốn nhìn thấy Mạnh tỷ mắc bẫy của y.

- Tính tình Hoắc Lăng Tiêu thế nào, ta biết rõ ràng hơn ngươi, không tới phiên ngươi nhắc nhở.

Ô Mộng Lan cười lạnh nói:

- Lá gan ngươi cũng không nhỏ, mở miệng ra là gọi thẳng tên điện chủ của mình, xem ra ngươi oán hận y không ít, muốn tìm y báo thù ư?

- Ta nào có tư cách tìm y báo thù, ta chỉ muốn nói cho Mạnh tỷ một bí mật có liên quan tới y.

- Chỉ bằng vào ngươi sao? Ngươi vừa mới biết được thân phận chân thật của y, làm sao biết được y có bí mật gì? Bất quá bây giờ cũng rảnh rỗi không có chuyện gì, không ngại nói ta nghe một chút.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí