Phàm Nhân Tu Tiên Phần 1

Chương 2425: Chưởng Thiên Bình



Sau một khắc, sợi tơ óng ánh lóe lên rồi lập tức hóa thành một cột ánh sáng màu trắng chói mắt, nó cháy lên rừng rực rồi nổ tung ra.

Trong tiếng nổ “Oanh long long” rất lớn, ánh sáng màu trắng cuồn cuộn lan tràn ra bốn phương tám hướng, lập tức che khuất mọi vật trong phạm vi ngàn dặm xung quanh.

Cùng lúc khi ánh sáng màu trắng lóe lên thì những giáp sĩ màu vàng đang ở bên trong đó liên tiếp bị tiêu diệt. Lúc này tiểu nhân màu vàng cũng bị vây ở trong quầng ánh sáng trắng kia, lập tức xoay tròn một vòng tại chỗ, lần nữa hiện ra bản thể là một con bọ cánh cứng cực lớn, đồng thời thân hình biến ảo một cái đã biến thành một viên cầu ánh vàng rực rỡ, bên ngoài thân hiện ra từng đám linh văn màu tím vàng.

Mà Mã Lương đang đang biến thân thành cự nhân mới chỉ chạy ra được một khoảng không xa đã bị ánh sáng màu trắng nuốt gọn vào bên trong, mặt tràn đầy hoảng sợ.

...

“Phanh” một tiếng.

Cổ kính màu xanh đang trôi nổi trước mặt Hàn Lập thoáng cái vỡ tung ra, thế nhưng hình ảnh ánh sáng trắng chói mắt lúc trước mà nó truyền về lại dường như vẫn còn đang chớp lóe không dứt ở trước mặt.

Sắc mặt Hàn Lập trở nên ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm Minh Sát Chi Địa, chỉ thấy bầu trời phía xa xa mơ hồ có ánh sáng màu trắng đang chớp động không ngừng, vang lên từng tiếng nổ ầm ầm.

Từng trận chấn động cũng từ nơi đó truyền đến, khiến cho Hàn Lập sau khi cảm ứng một chút thì sắc mặt trở nên âm tình bất định.

"Lưỡng Nghi Vi Trần Trận thật là lợi hại! Nếu như trước đó không có đề phòng thì chỉ sợ bản thân ta cũng rất khó thoát được một kiếp này." Hàn Lập bỗng nhiên thở dài một hơi nói.

"Nếu như đúng là Lưỡng Nghi Vi Trần Trận nguyên bản, thì đạo hữu hoàn toàn không có cách nào ngăn cản uy lực tự bạo của pháp trận này. Nhưng bởi vì nó đã bị thay đổi cho nên uy năng hiện tại của nó chỉ bằng một phần mười mà thôi, bằng vào thần thông của Hàn huynh thì tỷ lệ giữ được mạng sống vẫn là rất lớn đấy." Bên tai Hàn Lập truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Giải Đạo Nhân.

Lời vừa dứt thì sau lưng Hàn Lập lóe lên điện quang màu bạc, thân hình của Giải Đạo Nhân hiện ra.

"Vậy ư, ngay cả ta cũng có thể giữ được tánh mạng, vậy khả năng gã Chân Tiên này có thể tìm được đường sống chẳng phải là càng lớn hơn sao?" Hàn Lập cũng không quay đầu lại nói.

"Đúng là như thế!" Mặt Giải Đạo Nhân không chút biểu tình trả lời.

"Đạo hữu hãy thử dự đoán xem nếu như gã Chân Tiên này thoát được, thì thực lực có thể còn được mấy phần?" Hàn Lập vừa sờ cằm vừa suy nghĩ hỏi.

"Chuyện khác thì ta không dám phán đoán, nhưng mà thân thể Chân Tiên của hắn lúc này chỉ sợ không có cách nào bảo trì được nữa, tám chín phần mười sẽ bị đánh về nguyên hình, đồng thời nhất định cũng sẽ phải gánh chịu phản phệ. Tuy không biết là hắn dùng loại bí thuật nào mà có thể đột phá được lực lượng pháp tắc áp chế của giới diện, nhưng hiện tại bản thân hắn nhất định là không cách nào tránh khỏi bị trọng thương!" Giải Đạo Nhân nhàn nhạt nói.

"Nói vậy thì Giải huynh cũng có cùng phán đoán như ta rồi." Hàn Lập chậm rãi nói.

"Giống hay không thì bản thân Hàn huynh có thể tự suy xét. Nhưng mà bởi vì đối phương không phải là kẻ tầm thường, cho nên khả năng ở trong người có mang theo Chân Hồn Đan cũng rất lớn, nếu như đạo hữu có thể chiếm được một viên thì khi độ kiếp phi thăng cũng sẽ có thêm một chút cơ hội đấy." Sau khi Giải Đạo Nhân trầm ngâm một chút thì nói vậy.

"Theo lời của đạo hữu, vậy lần này không mạo hiểm một chút thì không được rồi. Cũng may với tình hình hiện tại của hắn, cho dù là ta không địch lại thì vẫn dư sức mà bình an thoát thân." Hàn Lập cười hắc hắc một tiếng, tay áo run lên, lập tức bên ngoài thân lóe lên từng đạo điện quang, đồng thời dưới chân vang lên những tiếng nổ rung trời, rồi một tòa lôi trận màu bạc nhạt hiện ra.

Sau khi điện quang trong lôi trận lóe sáng lên một cái, thân hình Hàn Lập và Giải Đạo Nhân cũng đồng thời biến mất.

-------

Trung tâm Minh Sát Chi Địa.

Sau khi bạch quang biến mất, trong khu vực vạn dặm xung quanh đó mọi thứ cũng đều trở nên thấp hơn trước kia vài chục trượng, nhìn vào giống như một cái thung lũng cực kỳ lớn. Bề mặt thung lũng trơn nhẵn như gương, không hề có một chút lồi lõm nào, bầu trời ở trên trung tâm thung lũng vẫn còn hai vật thể lơ lửng bất động.

Một quả cầu màu vàng rực rỡ cực lớn, nhưng tầng vỏ cứng bên ngoài đã chuyển thành màu ngăm đen, hơn nữa mơ hồ tản mát ra một mùi khét lẹt, dường như đã bị nướng chín.

Một cái tinh thể cực lớn màu tím vàng tỏa ra ánh sáng mờ mịt, dường như đang bao bọc một bóng người mơ hồ bên trong.

"Phanh" một tiếng.

Tinh thể cực lớn kia vỡ ra trước tiên, Mã Lương hiện ra trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Lúc này hắn chẳng những khôi phục hình dáng bình thường, toàn thân không một mảnh vải, mà sắc mặt lại càng vô cùng tái nhợt trông gần như không còn giọt máu, ánh mắt hắn chậm rãi quét nhìn về bốn phía, thần sắc cực kỳ khó coi.

"Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, không ngờ lại là cái bí trận Tiên Giới này, khó trách lại có uy năng như thế. Hắc hắc, đáng tiếc chỉ là một cái phế phẩm, nếu không thì..."

Mã Lương đang tự nói chưa dứt câu thì đột nhiên thần sắc khẽ động, ánh mắt rơi vào viên cầu màu vàng.

Chỉ thấy sau khi viên cầu màu vàng khẽ run lên thì lớp vỏ ngoài xuất hiện từng vết rách màu hồng phấn, tiếp đó từng khối thịt bị nướng chín nối tiếp nhau rơi xuống, hiện ra một con bọ cánh cứng ánh vàng rực rỡ lớn hơn một trượng.

"Ve sầu thoát xác! Không thể tưởng được một con Phệ Kim Tiên nơi Hạ giới vậy mà cũng tu thành thần thông bực này. Hắc hắc, tuyệt vời! Tư chất con trùng này còn hơn xa dự đoán của ta." Mã Lương nhìn thấy cảnh này, vốn là khẽ giật mình, nhưng lập tức vỗ tay cười to tiếp đó phất tay một cái, trong tay bỗng hiện ra một tờ phù lục màu bạc nhạt định ném về phía con bọ cánh cứng màu vàng kia.

Khí tức trên thân thể Phệ Kim Trùng Vương so với trước cũng suy yếu hơn phân nửa, nhưng vừa thấy cảnh này thì vẻ hung dữ trong mắt lóe lên, chuẩn bị giương cánh xông tới. Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một trận tiếng sét đánh, vô số hồ quang điện màu bạc từ trong hư không nổ tung ra, rồi lập tức đan vào nhau tạo thành một tòa lôi trận màu bạc lớn mấy trượng.

Mã Lương biến sắc, không nói hai lời, cổ tay khẽ động lập tức quăng phù lục màu bạc về phía lôi trận.

"Phốc" một tiếng.

Sau một cái chớp động, phù lục màu bạc bỗng hóa thành một cái Cự Phủ màu bạc lớn vài chục trượng, hung hăng chém về phía lôi trận.

Cự Phủ này chưa thật sự chém xuống mà một đạo khí tức lạnh lẽo sắc bén đã phóng đến trước.

Điện quang trong lôi trận lượn lờ một chút rồi trong tiếng nổ vang mơ hồ hiện ra hai bóng người, một người trong đó sau khi nhìn lướt qua Cự Phủ màu bạc đang chém tới thì giơ tay lên, một đạo kiếm quang màu xanh óng ánh lập tức xuất hiện nghênh đón.

"Oanh" một tiếng.

Kiếm quang màu xanh và Cự Phủ màu bạc sau khi va chạm với nhau thì đồng thời bay ngược về phía sau. Cự Phủ màu bạc sau khi lóe lên liền biến thành từng điểm linh quang tiêu tán mất. Kiếm quang màu xanh thì sau khi xoay quanh một cái hóa thành một cái tiểu kiếm dài gần một tấc rồi bay về tay bóng người kia.

Người xuất hiện trong lôi trận dĩ nhiên là Hàn Lập cùng Giải Đạo Nhân, người vừa ra tay thì là Hàn Lập.

"Hừ, lại là vài tên không biết sống chết! Ồ, một cỗ Ngụy Tiên Khôi lỗi còn nguyên vẹn, thật là hiếm thấy!" Mã Lương vừa nhìn rõ ràng Hàn Lập cùng Giải Đạo Nhân, sau khi hừ một tiếng rồi nhìn kỹ lại, nhận ra lai lịch Giải Đạo Nhân thì trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.

"Không hổ là người trên Tiên Giới, nhìn ra thân phận Giải huynh một cách rất dễ dàng. Bất quá nhìn bộ dáng các hạ hiện tại thì cũng phải chịu lực phản phệ của Linh Giới không nhẹ a, hiện tại đạo hữu còn có thể phát huy được bao nhiêu phần thực lực?" Sau khi Hàn Lập đánh giá Mã Lương một chút thì mỉm cười nói.

Lúc này hai cánh con bọ cánh cứng màu vàng run lên, "Vèo" một tiếng, hóa thành một đoàn kim quang phóng nhanh đi, sau một cái chớp động đã nhập vào trong tay áo Hàn Lập biến mất.

"Xem ra chuyện giao diện phản phệ là do kiện Ngụy Tiên Khôi Lỗi này nói cho ngươi biết, nhưng dù là hiện tại ta chỉ còn lại có một phần thực lực thì giết chết hai người các ngươi cũng là chuyện dễ dàng. Bất quá nếu như chịu đem Phệ Kim Tiên hai tay dâng lên mà nói thì ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng." Mã Lương gặp tình hình này, ánh mắt lóe lên, trong miệng lại cười ha ha nói.

"Phệ Kim Tiên, ngươi nói là đầu Phệ Kim Trùng Vương này của ta ư?. Hắc hắc, cái này thứ cho tại hạ khó tuân mệnh được rồi." Hàn Lập ngáp một cái trả lời.

"Nếu thế thì bổn tiên đành phải tốn thêm chút khí lực vậy. Đợi sau khi tiêu diệt ngươi xong rồi lại thu phục đầu Phệ Kim Tiên kia." Mã Lương nhe răng cười một tiếng, giơ tay chộp vào hư không một cái, sau khi huyết quang trong tay lóe lên thì một cái tỷ ấn màu đỏ như máu mịt mờ hiện ra.

Hàn Lập thấy vậy sắc mặt trầm xuống, không thấy tay chân có cử động gì mà sau lưng kim quang đã lóe lên, Phạm Thánh Pháp Tướng ba đầu sáu tay hiện ra, đồng thời trong cơ thể vang lên âm thanh "Xuy xuy", từng đạo kiếm quang màu xanh bỗng dưng xuất hiện, ước chừng hơn một ngàn đạo, hóa thành một biển kiếm quang bảo hộ bên ngoài.

Giải Đạo Nhân đứng bên cạnh thì trên người cũng vang lên từng tiếng nổ đùng đùng, từng đạo hồ quang điện màu bạc xuất hiện lượn lờ khắp toàn thân, giống như đã hóa thành một pho tượng Lôi Thần.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Hàn Lập cảm thấy trước ngực nóng lên, một đoàn ánh sáng màu xanh mờ nhạt có hình dạng cái bình nhỏ xuyên thủng quần áo hiện ra, đồng thời cũng tuôn ra một tràng tiếng kêu thanh minh, bay thẳng lên chín từng mây.

Hầu như cùng một lúc, trong tay áo của Mã Lương đang ở đối diện cũng có ánh sáng màu xanh lóe lên, một cái bình nhỏ màu xanh sẫm từ đó bay thật nhanh ra, sau khi khẽ run lên thì phát ra âm thanh vù vù, đang muốn bay về phía Hàn Lập.

"Phanh" một tiếng.

Mã Lương hầu như theo bản năng, phất tay áo một cái, cái bình nhỏ màu xanh sẫm đã bị nắm ở trong tay. Tiếp đó sau khi quay nhìn ánh sáng màu xanh có hình dáng tiểu bình trước ngực Hàn Lập, thì trên mặt Mã Lương lập tức hiện ra vẻ khó có thể tin và mừng như điên.

"Chưởng Thiên Bình! Bình này vậy mà nằm trong tay ngươi. Hắc hắc, đây thật là tìm hoài mà chẳng thấy, đúng là hoàn toàn không uổng phí công phu. Ta chẳng cần phải đi tìm tên phản đồ kia nữa rồi! Hiện tại đã tìm thấy bảo vật này, nếu như mang về lại cho Thủy Tổ lão nhân gia, thật không biết sẽ được ban bao nhiêu thưởng đây?" Mã Lương nhìn bình nhỏ màu xanh sẫm trong tay mình, rồi lại nhìn ánh sáng màu xanh trước ngực Hàn Lập, sau đó cười to lên một cách điên cuồng.

"Chưởng Thiên Bình? Ngươi đang nói cái gì!" Hàn Lập sắc mặt thoáng cái đại biến, nhìn chằm chằm vào bình nhỏ màu xanh sẫm trong tay đối phương, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh như băng.

"Hừ, không chỉ nói ngươi không thể có loại bình nhỏ giống như vậy, mà kiện Ngụy Thiên Bình của ta đây mặc dù chỉ là vật phỏng chế từ Chưởng Thiên Bình, nhưng về mặt cảm ứng lẫn nhau thì tuyệt đối không thể sai được." Nét mặt Mã Lương lạnh lẽo nói.

"Ngươi nói là vật này ư?" Sắc mặt Hàn Lập biến hóa mấy lần, sau đó đưa tay chộp một cái ở chỗ trước ngực, một cái bình nhỏ khác có màu xanh dịu dàng bỗng dưng hiện ra.

Bất kể là kiểu dáng hay ngoại hình, bình này rõ ràng giống hoàn toàn với chiếc bình nhỏ màu xanh sẫm của Mã Lương, chẳng qua là màu sắc hơi nhạt hơn một chút, nhìn thoáng qua rất khó phân biệt.

"Đúng, chính nó... Ồ, không đúng. Trong tay ngươi hình như chỉ là một cái vỏ ngoài, không có bình linh. Người đem bình linh giấu ở nơi nào?" Sau khi Mã Lương nhìn vào chiếc bình nhỏ màu xanh nhạt trong tay Hàn Lập rồi cúi đầu nhìn vào chiếc bình nhỏ màu xanh sẫm trong tay mình, phát hiện hai cái không có biến hóa thêm chút nào nữa thì nét mặt lại trở nên đại biến.

"Bình linh! Là cái gì?" Hàn Lập nhìn gã Chân Tiên ở phía đối diện, hai mắt nhíu lại vẻ khó hiểu.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí