Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1123: Đánh



Dịch giả: Chưởng Thiên
Biên: Sherlock

"Tiểu tử, mau mau sao lục cho ta một bản công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết. Yên tâm đi, ta với tên lừa trọc Di La Lão Tổ kia vốn là bằng hữu, sẽ không để một hậu bối như ngươi phải chịu thua thiệt. Đây là "Ngũ Lôi Chính Pháp Chân Kinh" mà năm xưa ta ngẫu nhiên tìm được từ một khu di tích thái cổ, chính là Chư Thiên Lôi Pháp Tổng Cương (*) của giới này, chứa đựng Lôi đạo Pháp Tắc chí cao vô thượng, không kém bao nhiêu so với Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết trong tay tiểu tử nhà ngươi." Hắc Thiên Ma Tổ xoay người nhìn về phía Hàn Lập, lật tay lấy ra một ngọc giản màu tím rồi ném cho hắn.

(*) quy tắc chung về Chư Thiên Lôi Pháp

Sắc mặt Hàn Lập không hề thay đổi, đưa tay tiếp lấy ngọc giản, kì thực nội tâm hắn đang khẩn trương suy nghĩ đối sách. Hắc Thiên Lão Ma này điên điên khùng khùng, hỉ nộ vô thường, không thể suy đoán theo lẽ thường. Hiện giờ, bộ dạng lão dường như đang vô cùng tin tưởng Kỳ Ma Tử, do vậy Hàn Lập cần phải thận trọng trong từng lời nói hành động. Chỉ cần sai lệch một chút sẽ khiến đối phương gây bất lợi cho mình.

"Thạch tiền bối không thể tin tưởng người này. Vị Kỳ Ma Tử này chính là người của Thiên Đình, hơn nữa còn đang chưởng quản Tiên Ngục. Lời từ miệng gã tám phần đều là giả dối, khẳng định là muốn lừa gạt, dẫn dụ tiền bối đến Thiên Đình, để Chư Thiên Đạo Tổ Thiên Đình, thậm chí là Thời Gian Đạo Tổ đối phó với người. Tại hạ và Hàn đạo hữu đều là người của Luân Hồi Điện, chúng ta mới thực sự là người một nhà." Hàn Lập còn chưa lên tiếng, thì Giao Tam đột nhiên từ giữa đám người tiến lên, khuôn mặt lóe lên ánh sáng đỏ hiện ra mặt nạ Luân Hồi Điện, lớn tiếng can ngăn.

"Thời Gian Đạo Tổ… Cổ Hoặc Kim!" Thân thể Hắc Thiên Ma Tổ chợt run lên một cái, nhưng thật ngoài ý muốn là lão vẫn chưa phát cuồng, vẻ cuồng loạn trên mặt ngược lại còn giảm bớt, tựa hồ vừa khôi phục được một chút lý trí.

"Ta là người của Thiên Đình sao? Thật nực cười. Thạch đạo hữu kiến thức rộng rãi, còn nhìn không ra ta là người như thế nào hay sao? Đám Luân Hồi Điện các ngươi rắp tâm ngăn cản ta cứu viện Kim Linh phu phân và Thạch công tử phải không?" Kỳ Ma Tử tựa hồ đã sớm dự liệu được những lời này, thần tình không hề bối rối, nhếch mép cười lạnh.

"Xem công pháp tu luyện của ngươi thì đúng là Đoạn Thời Lưu Hỏa Tập của Chân Ngôn Môn, không phải công pháp của Thiên Đình." Hắc Thiên Ma Tổ liếc nhìn Kỳ Ma Tử, miệng lầm bầm nói.

"Thạch đạo hữu minh giám." Kỳ Ma Tử lập tức lên tiếng, không để cho Giao Tam và Hàn Lập có cơ hội xem vào.

Y đồng thời vung tay lên, trước mặt liền hiện ra ba cỗ thi thể khô héo, đúng là thân xác ba tên Ưng Tị yêu ma.

"Thạch đạo hữu, Thương Sơn Ngũ Ma năm xưa là thủ hạ của ngươi, nhưng về sau lại quên chủ phản bội, hại ngươi bị nhốt ở nơi này. Ta tiêu diệt được ba tên, hai tên còn lại đã chết dưới đại trận Ngũ Hành Yên Không. Đạo hữu hiện giờ có thể thở ra một ngụm trọc khí rồi." Từng lời Kỳ Ma Tử thốt ra giống như đang tranh công trước mặt Hắc Thiên Ma Tổ.

"Hừ! Một đám vong ân phụ nghĩa. Năm xưa lão phu đối với năm người các ngươi tình như thủ túc. Chẳng ngờ các ngươi tại thời điểm mấu chốt nhất lại phản bội lão phu. Thật đáng chết!" Hắc Thiên Ma Tổ vừa nhìn thấy thi thể tam ma thì lập tức bạo nộ, lăng không tung ra một trảo, hắc quang tuôn ra từ lòng bàn tay. Thi thể tam ma lập tức phân liệt giải khai, biến thành một đám bụi bặm triệt để phiêu tán, cả một chút xương cốt cũng không còn.

Hàn Lập và Giao Tam chứng kiến Kỳ Ma Tử nịnh nọt Hắc Thiên Ma Tổ, chợt liếc mắt nhìn nhau, nội tâm cả hai đều hết sức khẩn trương. Nhưng bọn hắn chung quy không hề nhận biết Hắc Thiên Ma Tổ, dù rất muốn lôi kéo cũng đành bất lực.

"Mau mau giao ra công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết cho lão phu. Việc các ngươi mạo phạm vừa rồi, lão phu có thể coi như chưa từng phát sinh." Hắc Thiên Ma Tổ hủy diệt xong thi thể tam ma, phát tiết không ít lửa giận, xoay người về phía Hàn Lập.

"Nếu như tiền bối đã muốn có công pháp này, tại hạ không dám không đưa. Có điều, ta còn chưa được học trọn vẹn Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, sư tôn trước đây chỉ truyền thụ cho tại hạ nửa trước của công pháp mà thôi, chỉ e tiền bối có lấy cũng vô dụng." Đủ loại ý niệm chuyển động trong đầu Hàn Lập, hắn mở miệng ứng đối.

"Cái gì, chưa được học toàn bộ?" Hắc Thiên Ma Tổ vừa nghe xong lập tức nhăn nhó mặt mày, sắc mặt vô cùng khẩn trương.

"Tiền bối chớ nên lo lắng, tuy rằng ta chưa được học toàn bộ Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết nhưng lại biết rõ công pháp đầy đủ đang nằm ở đâu. Chân Ngôn Môn đã bị Thiên Đình tiêu diệt, sư tôn vì phòng ngừa công pháp bổn môn thất truyền, nên đã phóng ấn toàn bộ công pháp điển tịch cao thâm ở một chỗ. Có điều tình huống địa phương kia có chút đặc biệt, muốn tiến vào cần phải có sự tương trợ của một kiện Thời Gian Tiên Khí lợi hại. Lần này, vãn bối xông vào Thái tuế Tiên Phủ thực ra chỉ vì muốn đoạt được Tuế Nguyệt Thần Đăng, thu lấy nửa sau của công pháp. Thạch tiền bối nếu có thể tin tưởng tại hạ, xin hãy cho ta mượn đèn này dùng một lát. Tại hạ cam đoan trong vòng mười năm sẽ mang tới cả bộ Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết, trợ giúp người giải cứu thê nhi. Nếu tiền bối vẫn chưa yên tâm, vậy có thể đồng hành cùng tại hạ." Hàn Lập nói năng mười phần cung kính, tốc độ cũng rất nhanh, không để Kỳ Ma Tử có cơ hội nói chen vào.

Kỳ Ma Tử nghe xong thầm mắng Hàn Lập giảo hoạt, vậy mà lại có thể trước mặt y viện cớ thoái thác, quay giáo đâm lại một nhát.

Hắc Thiên Ma Tổ nghe xong lời của Hàn Lập, sắc mặt rõ ràng trở nên hòa hoãn rất nhiều.

"Hàn Lập, năm đó ta tận mắt chứng kiến sư tôn truyền thụ trọn vẹn Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết cho ngươi. Trước mặt Thạch đạo hữu, ngươi lại dám hoa ngôn xảo ngữ! Thạch đạo hữu, nhân tộc này tâm tư xảo quyệt, không thể tin tưởng được. Công pháp Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết chắc chắn đang nằm trong pháp khí trữ vật hoặc trong trí nhớ của hắn, chỉ cần tra xét một chút sẽ biết ngay." Kỳ Ma Tử trông thấy biểu hiện của Hắc Thiên Ma Tổ liền biết chuyện không ổn, lập tức lớn tiếng trách mắng.

"Kỳ Ma Tử đạo hữu đã muốn tra xét pháp khí trữ vật của ta, vậy hãy tùy thời cầm lấy đi. Có điều, Kỳ Ma Tử đạo hữu, ngươi có dám lấy ra pháp khí trữ vật của mình cho Thạch tiền bối xem xét một chút hay không? Ta tin rằng bên trong khẳng định có đồ vật chứng minh được thân phận của ngươi đấy." Hàn Lập nghe xong thì không giận mà mừng, rất nhanh đã tháo xuống pháp khí trữ vật rồi khẳng khái đưa ra.

Kỳ Ma Tử sững người, âm thầm hối hận vì nhất thời không cân nhắc chu toàn, lỡ miệng đề cập đến pháp khí trữ vật, khiến Hàn Lập thuận thế tóm lấy nhược điểm này. Trong pháp khí trữ vật của y quả thật có không ít đồ vật liên quan đến Thiên Đình, thậm chí có cả lệnh bài chứng minh thân phận đứng đầu Tiên Ngục. Nhưng hiện giờ yếu thế, mọi nỗ lực trước đây của y đành xem như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

"Hừ! Có gì không dám, có điều nếu đã muốn tra xét, vậy thì phải tra xét tất cả mọi người có mặt ở đây một lần. Tránh để cho kẻ muốn rắp tâm hại người có thể đục nước béo cò." Kỳ Ma Tử hừ lạnh một tiếng rồi cũng tháo xuống giới chỉ trữ vật, lời nói mang theo ý tứ muốn khuấy lên cho đục nước.

Trên người y có hai kiện pháp khí trữ vật, bên trong giới chỉ kia chỉ có một số vật phẩm thiết yếu chuyên dùng trong chiến đấu, còn những vật trọng yếu như lệnh bài chưởng quản Tiên Ngục đều giấu trong một pháp khí trữ vật khác. Kiện pháp khí trữ vật quan trọng vẫn luôn được Kỳ Ma Tử giấu cẩn thận, Hàn Lập chưa chắc đã phát hiện ra.

Thần trí Lão Ma vốn dĩ mơ mơ hồ hồ, hiện lại có hai tên mồm năm miệng mười thi nhau tranh luận, quả thực lão đã mất hết kiên nhẫn, đang muốn lớn tiếng quát nạt. Nhưng đúng lúc này, Lão Ma bỗng nhiên xoay người nhìn ra phía xa.

"Kẻ nào đang lén lén lút lút ngoài kia, lăn ra đây cho lão phu!" Hắc Thiên Ma Thần hừ lạnh một tiếng, đưa tay chộp một cái vào hư không.

Thiên địa nguyên khí giữa ở vùng sườn núi khổng lồ bên dưới ngọn núi chống trời lập tức sụp đổ co rút lại. Trong nháy mắt giữa bầu trời xuất hiện một cái che đen ngòm. Một cự chưởng che trời phóng ra từ giữa khe nứt, nhanh như chớp chộp xuống một chỗ trong hư không.

Hư không nơi đó lập tức vỡ vụn " ầm.. ầm…", một thân ảnh vàng rực lảo đảo hiện ra, đúng là Khúc Lân đang bị cự chưởng màu đen túm chặt. Gã còn chưa kịp giãy giụa, cự chưởng đã nhoáng lên, lăng không biến mất tại chỗ.

Không gian trong Tuế Nguyệt Điện đột nhiên chấn động, cự chưởng màu đen đã thu nhỏ lại rất nhiều hiện ra, khiến cả đám Hàn Lập nhao nhao hoảng sợ. Cự chưởng phiêu tán biến mất, chỉ còn lại thân hình Khúc Lân từ trên cao rơi xuống.

"Hóa ra là con tiểu trùng nhà ngươi! Hắc hắc, rất lâu chưa đánh ngươi rồi, thật sự ngứa tay mà. Chẳng ngờ ngươi lại tự mình tìm đến tận cửa." Hắc Thiên Ma Tổ nhận ra Khúc Lân liền hóa giận thành vui, thân hình nhoáng lên lập tức biến mất.

Không gian trước mặt Khúc Lân chợt run rẩy một cái, thân hình Hắc Thiên Ma Tổ đã lăng không lơ lửng hiện ra, kèm theo một quyền nện xuống đầu Khúc Lân.

Gương mặt Khúc Lân lộ rõ vẻ kinh hoảng, hét lớn một tiếng, kim quang nở rộ toàn thân, trong nháy mắt đã hóa thành bản thể Phệ Kim Trùng, là một con bọ cánh cứng khổng lồ màu vàng cao chừng vài chục trượng. Hai cái chân trước sắc bén vung lên liên hồi, bắn ra từng đạo từng đạo tinh quang kim sắc đan vào nhau tạo thành một mảnh kim ảnh rợp trời, chém lên thân thể Hắc Thiên Ma Tổ.

Tuy vậy, Lão Ma không thèm né tránh, để cho vô số kim quang tùy ý bổ trúng. Thân thể lão đột nhiên hư hóa biến thành huyễn ảnh, đám tinh quang màu vàng lập tức xuyên qua, căn bản không tạo thành chút tổn thương nào. Động tác của Hắc Thiên Ma Tổ vẫn không hề biến đổi, vẫn giơ một quyền nện xuống như cũ, hung hăng giáng xuống đầu cự trùng.

"Ầm…"

Nắm đấm đen kịt đột nhiên biến thành thực thể, đánh bay cự trùng ra ngoài. Thân thể cự trùng trùng trùng điệp điệp đập vào vách tường đại điện, để lại âm thanh va đập trầm đục rất lớn. Vách tường Tuế Nguyệt Điện được kiến tạo từ vật liệu đặc thù, dù không có cấm chế gia cố, nhưng rất khó bị phá hư nên vẫn lành lặn như trước.

Đám người Thông Thiên Kiếm Phái vừa khéo cũng tụ tập ở chỗ này, Đạo Dận Chân Nhân vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Mấy người Lôi Ngọc Sách thấy tình hình không ổn, vội vàng mang theo Đạo Dận Chân Nhân chạy trốn ra nơi khác.

Kim Trùng sau khi va phải vách tường thì như nỏ mạnh hết đà hết xuống mặt đất, ánh mắt mê mang, tựa hồ bị đánh cho mụ mị cả đầu óc. Lớp vỏ giáp xác cứng rắn vô bì của nó lõm vào theo hình một cái nắm đấm mờ mờ, nhưng vẫn không hề nứt vỡ.

"Chậc chậc, lớp vỏ ngoài đã kiên cố hơn không ít. Hảo hảo để lão phu giãn gân giãn cốt một phen!" Thân ảnh Hắc Thiên Ma Tổ như quỷ mị lần nữa hiện ra bên cạnh Kim Trùng, tiếp tục bồi thêm một quyền.

Thân thể Kim Trùng lập tức lóe sáng, thân hình khổng lồ bỗng nhiên thu nhỏ lại vô số lần, hóa thành một tiểu trùng màu vàng chỉ lớn cỡ nắm đấm. Tiểu trùng cấp tốc vỗ cánh bay vọt lên phía trước, tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị.

"Còn muốn chạy!" Nhưng một bóng người nhoáng lên chặn đường nó, thân hình Hắc Thiên Ma Tổ không biết làm thế nào lại đã hiện ra ở phía trước, nắm đấm màu đen phóng đi như như điện, nện xuống thân thể Kim Trùng.

"Oanh" một tiếng, tiểu trùng bị đánh bay ra ngoài một lần nữa, đập vào một vách tường khác, phát ra tiếng vang thật lớn. Hào quang màu vàng trên thân nó bị đánh tan gần nửa, hình thể đang thu nhỏ lại trở về kích thước ban đầu.

"Hặc hặc, thống khoái, thống khoái! Đã lâu không được thống khoái như vậy!" Hắc Thiên Ma Tổ gật gù, thân hình lại mơ hồ biến mất. Trong tích tắc đã xuất hiện bên cạnh con bọ cánh cứng màu vàng, tiếp tục tung quyền đánh bay nó.

Bọ cánh cứng màu vàng bị đánh bay vào vách tường, lập cập rơi xuống đất. Lần này nó bị đánh vào thân thể, may mắn đầu óc vẫn chưa choáng váng, lập tức nằm rạp xuống đất dập đầu như bổ củi.

"Thạch tiền bối! Thạch đại nhân! Tại hạ biết sai rồi. Tại hạ không nên ở bên ngoài rình mò người. Xin người hãy giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho ta lần này!" Bọ cánh cứng loại bỏ ý niệm chạy trốn, lớn tiếng cầu xin tha thứ.

"Không được! Lão phu đã lâu chưa được tận hứng. Ngươi nói bậy cái gì!" Hắc Thiên Ma Tổ hừ lạnh một tiếng, thân hình lại như quỷ mị tiếp cận Khúc Lân, tung một cước đá bay.

Lão Ma lúc trước bị hai người Hàn Lập và Kỳ Ma Tử làm cho tâm phiền ý loạn một hồi. Ngặt nỗi, hai người này lại bàn luận thê nhi đại sự, khiến lão chỉ có thể tận lực nhẫn nhịn dù nội tâm đã sớm phát hỏa. Vừa vặn, gia hỏa Khúc Lân này lại không biết tốt xấu tìm đến tận cửa, lão hiển nhiên phải phát tiết một hai.

Cứ như vậy, Khúc Lân chân chính biến thành một cái bao cát hàng thật giá thật, bị Hắc Thiên Ma Tổ giơ tay nhấc chân đánh cho bay tới bay lui.

Lão Ma còn chưa sử dụng công kích pháp tắc, chỉ thuần túy vận dụng lực lượng thân thể. Đối với Khúc Lân thì quyền cước đơn thuần không thể phá vỡ thân thể nó, tính ra cũng chẳng chịu tổn thương gì. Nhưng rốt cuộc thân thể bọ cánh cứng bị đánh qua đánh lại bên trong đại điện đổ nát, biến thành một quầng sáng màu vàng lao đi vùn vụt, để lại những vệt sáng kéo dài khắp không gian. Thân thể nó hễ va đập vào đâu là để lại một cái hố to ở đó.

Nhất thời, toàn bộ tầng thứ bảy biến thành một vùng gà bay chó chạy, loạn thạch vung vãi khắp nơi, tiếng kêu la thảm thiết xen lẫn những tiếng nổ vang liên tiếp!

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí