Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 861: Sát chi hà tích!



Sở Dương chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Hàn Tiêu Nhiên, sắc mặt liền có chút ngưng trọng.

Sắc mặt Sở Dương có phần trắng bệch, cả người, tựa hồ là mới vừa từ trong ác mộng tỉnh lại, sắc mặt khó coi dọa người, mạnh mẽ cười một tiếng, nói: "Lão ca thật sự tới kịp thời gian." Truyện được copy tại Truyện FULL

Hàn Tiêu Nhiên nhẹ nhàng thở dài: "Cảm thấy trong lòng có chút khó chịu phải không?"

Sở Dương cười khổ gật đầu: "Không sai. Cha con ba người này, đều có lý do đáng chết; tiểu đệ cũng không phải là chưa từng giết người, với lại lần này lại là trả thù... Nhưng, nhìn đến bọn họ cứ như vậy chết ở trước mặt mình, trong lòng vẫn cảm thấy điều không phải."

Hàn Tiêu Nhiên đã hiểu, cười cười nói: "Loại tư vị này, ta hiểu. Sở dĩ ngươi cảm thấy khó chịu, chính là vì, ngươi... Còn là con người, thực sự không phải là súc sinh vô tình vô nghĩa như tên Sở Đằng Hổ vừa mới đi ra ngoài!"

Sở Dương cười một cái đắng chát, nói: "Ta tưởng rằng, ta vốn là kẻ giết chóc tàn nhẫn, xem địch nhân như lợn như chó, xem mạng người như cỏ rác, không nghĩ tới, thật sự không phải."

Hàn Tiêu Nhiên trầm mặc một hồi, nói: "Thực ra mỗi người đều xem mạng người như cỏ rác, lạnh nhạt vô tình. Mỗi người đều xem chúng sinh không là gì, hoàn toàn vô tình tàn nhẫn!"

"Như chúng ta ở trong thế giới này, mỗi một ngày, đều chết mấy chục vạn thậm chí hơn trăm vạn người! Mà những người đó chết, ở trong mắt chúng ta, ở trong mắt mọi người, chỉ là một con số, có cái gì xúc động?"

"Nhưng, một khi người bên cạnh mình phát sinh vấn đề, hoặc là bị người giết chết, hoặc là bị bệnh chết, thường thường trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu trong mấy năm."

"Cái này căn bản là nhân tính!"

"Nhiều năm như vậy Sở Phi Long dùng mọi thủ đoạn đối phó cha con các ngươi, có thể nói là tội ác tày trời. Nhưng...Chỉ cần ngươi họ Sở, mặc kệngươi có trở về gia tộc hay không, thời điểm ngươi đối mặt với hắn, trong lòng sẽ cảm thấy rất vi diệu, rất kỳ quái."

"Cái này cùng thù hận không có quan hệ."

"Đây là thân tình." Hàn Tiêu Nhiên nói.

"Thân tình?" Sở Dương muốn cười một tiếng, nhưng lại cười không nổi, nói: "Ta cùng với Sở Phi Long, có thể có cái gì thân tình?"

"Phần thân tình này đến từ chính huyết thống của các ngươi! Ngươi cho rằng không có, cũng không phải liền thật sự không có." Hàn Tiêu Nhiên cười ha hả: "Huyết thống là một thứ rất kỳ diệu. Bởi vì ngươi họ Sở."

Sở Dương rơi vào trầm tư, nói: "Chẳng lẽ nói... Ta hiểu được."

Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười nhìn hắn: "Ồ?"

Sở Dương cười ha hả, nói: "Kỳ thật ta cùng với Sở Phi Long là cùng một dạng, chỉ cần hắn còn sống, ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cũng muốn giết chết hắn. Nhưng sau khi giết chết hắn, trong lòng ta không dễ chịu là bởi vì cho dù hắn hư hỏng hơn nữa, cũng là con trai ruột của gia gia ta, là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra của phụ thân ta! Vậy... Đó chính là thân tình rồi."

Bàn tay ấm áp của Hàn Tiêu Nhiên vỗ vai an ủi hắn, nói: ""Đúng vậy, mặc dù có sai trái, nhưng thật sự đúng là thân tình. Sở dĩ ngươi khó chịu, thực sự không phải bởi vì Sở Phi Long. Mà bởi vì hắn vốn là thúc thúc của ngươi! Điểm này, sinh tử cũng thế, kẻ thù cũng thế, cũng sẽ không thay đổi. Thân tình, thứ này chỉ cần đã từng tồn tại, như vậy bất kể hắn đã từng phản bội, làm hại ngươi, phần thân tình này cũng sẽ không mất đi, chỉ biết từấm áp chuyển biến thành đau khổ, giống như bây giờ ngươi bây giờ đau khổ."

Sở Dương gật gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy rộng mở.

Hàn Tiêu Nhiên: "Thân tình thứ này, ha ha, ngay cả là Sở Phi Long, thân tình cũng không kém bao nhiêu so với bất cứ kẻ nào. Lúc hắn sắp chết, nghĩđến, là sự an nguy của con hắn. Đó chẳng lẽ không phải là thân tình?"

Sở Dương thở dài thật sâu.

Hàn Tiêu Nhiên nói: "Ta chấp pháp nhiều năm, từng giết chết nhiều kẻ vô cùng hung ác, người nào cũng đáng chết mười lần! Nhưng... Ngươi biết không, chỉ cần bọn hắn có người nhà, mỗi người đối với người nhà mình, đều hết sức lưu luyến. Trước khi chết, sau khi biết mình hết hi vọng sống,đều van xin ta, an bài người nhà bọn họ. Thân tình, làm sao có thể bởi vì thiện ác mà thay đổi?"

Sở Dương tràn đầy đồng cảm nói: "Chính xác trong lòng người lương thiện có yêu, trong lòng người gian ác cũng không phải chỉ là một mảnh hoang tàn!"

"Đúng vậy! Lời ấy thật là chính xác. Cho nên sau khi ta giết chết bọn họ, tài sản của bọn họ, bình thường ta đều chỉ tịch thu tám phần mười tài sản phi pháp. Hai phần còn thừa lại, mặc kệ là bao nhiêu, đều lưu lại cho người nhà bọn hắn." Hàn Tiêu Nhiên than thở một tiếng: "Chấp pháp, nếu không có chút ít cảm thông kính nể, chấp pháp cũng chỉ là đặc quyền mà thôi."

Sở Dương nói: "Lão ca chấp pháp, quả nhiên là khắp nơi tràn đầy cảm thông cùng nhân từ."

Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười, tràn đầy thanh thản: "Đây chính là chỗ dựa vào lớn nhất để ta không thấy hổ thẹn với lương tâm."

Sở Dương nở nụ cười.

Ta nói cho ngươi một câu chuyện cũ." Hàn Tiêu Nhiên cười cười, nói.

Sở Dương biết rõ, loại cao thủ giống như thế này, trong miệng nói ra cái gì đều tràn đầy ý nghĩa hoặc là tâm cảnh ý niệm, thường thường đều có hàm nghĩa sâu xa.

Nếu như lúc này Hàn Tiêu Nhiên đã nói ra cho mình nghe, như vậy chắc chắn dụng ý.

"Từng có một lần, một vị tam phẩm Quân cấp cao thủ, ở trong này, ta sẽ không nói tên hắn rồi." Trong mắt Hàn Tiêu Nhiên có hồi tưởng: "Hắn si mê võ học, lạnh nhạt vợ mới cưới, dẫn đến vợ của hắn cùng bạn tốt nhất của hắn dan díu, chuyện này làm cho tính tình của hắn thay đổi hoàn toàn, từnay về sau trở nên cực kì hung dữ. Hắn giết chết bạn tốt nhất của chính mình, đem vợ mình nhốt chín mươi năm!"

"Trong vòng chín mười năm, thậm chí hắn không để cho vợ hắn chết, bình thường bệnh chết cũng không được, cứ nhốt như vậy. Cuối cùng, hắn rơi vào trong tay ta, ngươi có biết lúc hắn sắp chết hắn cầu xin ta một việc cuối cùng là gì không?"

Sở Dương hỏi: "Là gì?"

Hàn Tiêu Nhiên thở dài: "Lúc Hắn sắp chết, thỉnh cầu ta bỏ qua cho vợ hắn, sau đó đem của cải nhiều năm như vậy của hắn mang cho vợ hắn, sauđó nhờ ta chuyển lời xin nàng tha thứ. Nói rằng, cả đời này thực xin lỗi nàng."

Hàn Tiêu Nhiên cười có chút đau khổ: "Ngươi nói xem, người nam nhân này đến tột cùng là thật sự không có cốt khí, rất đáng giận rất đáng thương hay là rất khuất nhục, quá độc ác, quá vô tình?"

Sở Dương cười khổ.

Vấn đề này, thật không dễ trả lời.

Người này nhốt vợ chín mươi năm, có thể nói độc ác. Nhưng cả đời hắn cũng bởi vì chuyện này mà hủy diệt, có thể nói đáng thương. Trước khi chết lại có thể thỉnh cầu người phụ nữ từng phản bội kia tha thứ, thật là có phần khuất nhục...

Nhưng nam nhân như vậy, cả đời này đau khổ ai biết ai hiểu?

Nếu hắn không yêu vợ hắn, cần gì nhốt chín mươi năm? Một đao chém chết, không phải là gọn gàng? Hắn không giết, chính là vì hắn yêu. Hắn nhốt, cũng bởi vì hắn hận.

Yêu cùng hận, ai có thể phân chia rõ ràng?

Sở Dương ngẩm nghĩ chuyện xưa này, việc này rất bình thường, thậm chí có chút bi thương, nhưng càng ngày càng cảm giác được trong đó tràn đầy một loại cảm giác nói không rõ, trong đó yêu hận ràng buộc, làm tâm tình người khác không nhận ra rồi lại ảm đạm buồn bã thở dài.

"Người này không buông ra được." Sở Dương thở dài.

"Buông ra?" Không thả ra?!" Hàn Tiêu Nhiên quát khẽ một tiếng, thanh âm ở nơi hẹp hòi này, trong không gian tràn đầy mùi máu tanh, thậm chí giống như tiếng sét đánh.

Toàn thân Sở Dương chấn động, lập tức cảm giác mình giống như được thể hồ quán đính, một dòng nước thanh lương mát mẻ từ trên đầu giội xuống, nói: "Không sai! Mấu chốt ở buông ra! Thấy ra!"

"Nên buông ra thì buông ra!" Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười vui vẻ: "Không buông ra, chính là đau khổ, buông ra, chính là mây trôi nước chảy. Thực ra buông ra cùng không buông ra, ngay tại chỗ một người có mong muốn chính mình hành hạ bản thân hay không. Ngươi muốn hành hạ chính mình không?"

"Đúng vậy, nên buông tay thì buông tay!" Sở Dương cười ha ha, chỉ cảm thấy trong lòng thông suốt, vô cùng vui mừng: "Sở Dương ta đâu phải kẻ ngu dốt tự hành hạ bản thân?!"

Hàn Tiêu Nhiên cũng vui sướng cười lên, thấy Sở Dương cởi bỏ khúc mắc, cuối cùng như trút được gánh nặng, cười ha ha nói: ""Đúng vậy, liền vì một câu buông tay, quả nhiên là tốt. Nếu như ngươi không phải là kẻ ngu dốt, vậy liền đi thôi, ta cùng ngươi đi uống rượu."

"Vậy... Thi thể kia?" Sở Dương có chút do dự, hắn đang suy nghĩ, nếu mình đem thi thể trở về, rốt cuộc gia tộc sẽ phản ứng như thế nào?

"Bây giờ ngươi không nên về nhà." Hàn Tiêu Nhiên nói: "Việc này, nếu như bây giờ ngươi mang thi thể về nhà, như vậy, bất kể ngươi vô tội như thếnào, đối với người nhà ngươi đều là đả kích thật lớn!"

"Ta sẽ giúp ngươi xử lý tốt chuyện này." Hàn Tiêu Nhiên nói: "Có Sa Tâm Lượng xử lý, đưa thi thể trở về. Bất kể tối nay ngươi không cam lòng như thếnào, khó chịu bực bội ra sao, ngươi cũng không thể trở về."

"Như vậy việc này làm sao nói với gia tộc?" Sở Dương hỏi.

"Bị Dạ gia Dạ Vô Ba giết chết!" Hàn Tiêu Nhiên nói: "Việc này, cùng ngươi không có nửa điểm liên quan."

Sở Dương nở nụ cười chua sót: "Lần này lão ca vì ta mà làm trái luật một lần, hơn nữa, còn làm chứng cứ giả."

Hàn Tiêu Nhiên nở nụ cười: "Nếu không như thế, ta còn giúp người xấu làm điều ác rồi!"

"Hả? "Sở Dương thắc mắc.

"Mang vào!" Hàn Tiêu Nhiên quay đầu lại, khẽ quát một tiếng.

Vốn Tần Bảo Thiện vẫn một mực không xuất hiện, giờ lại bước nhanh đi vào, ở trong tay hắn mang theo một người như chó chết. Tay Tần Bảo Thiện chuyển một cái, người trên tay quay mặt lại, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng rồi ngất xỉu rồi.

Sở Đằng Hổ!

Hoá ra Tần Bảo Thiện không có xuất hiện, là do đang đuổi theo bắt Sở Đằng Hổ.

Trong mắt Sở Dương phát ra hào quang sắc bén lạnh lẽo!

Đằng đằng sát khí, trong lòng dâng lên.

Đối với kẻ tàn nhẫn ngoan độc đê tiện vô sỉ giết cha giết em như Sở Đằng Hổ, Sở Dương đã sớm hạ quyết tâm, tuyệt sẽ không cho hắn sống sót!

Giờ đây lại thấy hắn xuất hiện ở trước mặt mình, lửa giận không bao giờ có thể ngăn chặn nữa.

"Tiểu huynh đệ nếu không nhẫn tâm ra tay, ta có thể làm giúp." Hàn Tiêu Nhiên cười ha hả một tiếng: "Đương nhiên, nếu như tiểu huynh đệ muốn giữhắn lại, cũng có thể."

"Không cần!" Lông mày Sở Dương giương lên, cắn răng nói: "Đối với người khác, ta có lẽ còn có đôi chút xúc động, mặc dù giết, cũng sẽ có chút buồn bả mất mác, nhưng đối với loại súc sinh heo chó không bằng, táng tận lương tâm thế này, nếu như không hạ thủ, chẳng phải là không được trờiđất chứng giám?"

Tần Bảo Thiện quát lên: " Tiểu huynh đệ nói hay lắm! Tiếp lấy!" Vung tay lên, đem Sở Đằng Hổ ném tới.

Phốc một tiếng, Sở Đằng Hổ rơi trên mặt đất, nhưng cũng khôi phục thanh tỉnh, liền thấy được Sở Dương, cả người nhịn không được run rẩy: "Sở Dương?"

Sở Dương lạnh lùng nhìn hắn, mũi chân nhấc lên, chuôi trường kiếm dính đầy máu tươi đã nằm trong tay, hàn quang bén ngót.

Phía trên dính là máu tươi của Sở Phi Long, Sở Đằng Giao!

Huyết quang lóe ra.

Sở Đằng Hổ cực kỳ sợ hãi: ""Đại..."

Nhưng hắn vẫn chưa nói xong, kiếm trong tay Sở Dương đã đâm vào cổ họng của hắn, không do dự chút nào.

Thậm chí Sở Dương không để cho hắn gọi hết hai chữ " đại ca ", bởi vì hắn bởi vì hắn cảm thấy, nếu lại bị súc sinh này gọi mình một tiếng " đại ca ", chỉ sợ chính mình sẽ ói ra ngay tại chỗ!

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí