"Vị hôn thê là…." Sở Dương chỉ nói được một nửa rồi im bặt. Vị hôn thê là gì? Vị hôn thê…còn có thể là cái quái gì nữa? Cái vấn đề này thật là không biết phải trả lời sao mới tốt đây nữa.
"Này Độc Hành, vị hôn thê là gì?" Sở Dương quay đầu sang hỏi.
" Cái này...." Cố Độc Hành gãi gãi đầu mặt mũi nhăn nhó đáp: "Thật đúng là khó nói! Hey, Đổng Vô Thương, vị hôn thê là gì?"
Đổng Vô Thương giật mình, hỏi lại: "Thế ngươi nói xem vị hôn thê là gì?"
"Thế rốt cuộc vị hôn thê là gì hở Sở Dương ca ca?" Mạc Khinh Vũ hỏi dồn.
"Vị hôn thê là …" Thấy mấy tên gia hỏa này cũng không giúp được gì, Sở Dương đành phải "tự thân vận động" đáp: "Vị hôn thê chính là vợ tương lai! Đúng rồi, chính là như thế đó!"
"Vợ tương lai?" Mạc Khinh Vũ chớp mắt, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Cái này giống như là…" Trán Sở Dương đã toát mồ hôi hột, hai tay chỉ trỏ lung tung trên không trung, đột nhiên linh cơ khẽ động, liền nảy ra ý hay: "Giống như phụ thân với mẫu thân của muội vậy. Ừ, mẫu thân muội khi còn trẻ là vị hôn thê của phụ thân muội, hiểu không?"
"Thì ra là vậy… " Mạc Khinh Vũ đột nhiên bừng tỉnh, hỏi liền: "Thế có phải vị hôn thê chính là luôn luôn ở cùng nhau?"
"Đúng đúng, tương lai chính là luôn luôn ở cùng nhau!" Sở Dương trộm lau mồ hôi đáp: "Hơn nữa, còn phải chiếu cố vị hôn thê, không được làm cho nàng tức giận, cũng không thể khiến nàng thương tâm. Tóm lại, vị hôn thê là người quan tâm tới nàng nhất, cũng là người mà nàng sẽ đối xử tốt nhất."
"Tốt như vậy sao?? Sở Dương ca ca, muội làm vị hôn thê của huynh có được không?" Mạc Khinh Vũ thẹn thùng hỏi, hai hàng lông mi dài chớp chớp, mắt tràn đầy mơ màng nhìn Sở Dương.
"Ặc, ặc!!!" Cố Độc Hành đang đứng một bên nghe trộm vừa cười khúc khích đột nhiên hít phải một hơi khí lạnh, ho khan sùng sục. Còn hai tên Khuẩn Bất Thông và Đổng Vô Thương thì phá lên cười hô hố.
"Được! Hảo hảo hảo!" Sở Dương cực kỳ vui vẻ, đáp với vẻ thỏa mãn: "Kể từ hôm nay trở đi Tiểu Vũ chính là vị hôn thê của ta... Ha ha ha, ta cũng là vị hôn thê của nàng…Há há há!!!"
Mạc Khinh Vũ cũng đắc ý cười: "Không được làm muội tức giận, không được để muội thương tâm, có cái gì ngon phải cho muội ăn, có thứ gì vui muội phải được chơi đầu tiên, có chuyện gì hay phải kể muội nghe đầu tiên…"
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy đầu của Sở Dương. Thì ra bé lolita này chọn trúng mình là do những thứ này...
Sau tràng cười, Đổng Vô Thương đột nhiên hỏi: "Tiểu muội muội, cho huynh xem đao của muội được không?" Đổng Vô Thương vốn xuất thân từ thế gia dùng đao nên đặc biệt mẫn cảm với các thanh đao.
Đám người Cố Độc Hành, kể cả Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch sau khi nhìn thấy thanh đao này đều phải cố gắng nhẫn nhịn không hỏi, cũng chính là vì ngại hỏi ra lai lịch của nó.
Tuy gia tộc của La Khắc Địch là đối địch với Mạc Thị gia tộc nhưng hắn cũng chỉ cần giả bộ như không nhìn thấy thanh đao này của Mạc Khinh Vũ là được... Kỷ Mặc cũng biết tâm tư của hắn nên cố ý dẫn hắn ra chỗ khác.
Nếu không, tuyệt thế bảo đao ở ngay trước mắt, hai người thân là Nhị công tử của võ học thế gia thì làm sao có thể nhịn được lòng hiếu kỳ của mình?
Hiện tại trong lòng bọn họ đã mơ hồ có tâm tư coi Sở Dương là lão đại rồi!
"Cây đao này là Sở Dương ca ca cho mụi đấy!"
Một câu này của Mạc Khinh Vũ đã triệt để loại bỏ những suy nghĩ trong đầu La Khắc Địch.
Lão đại đã cho thanh đao này, mình mà bán đứng nó thì khác nào bán đứng lão đại? Điều này chính là tối kỵ trong giang hồ!
Nhưng Đổng Vô Thương chịu ảnh hưởng từ gia tộc, yêu đao thành si. Một thanh tuyệt thế bảo đao để ở ngay trước mặt mà không thể cầm tới thưởng thức một lát thì thực sự là một sự đau khổ vô ngần rồi!
Hắn đã gắng nhẫn nhịn nãy giờ nhưng rốt cục cũng không nhịn được nữa, bắt đầu năn nỉ.
Mạc Khinh Vũ quay sang hỏi Sở Dương: "Sở Dương ca ca, có cho hắn xem không?"
"Để cho hắn xem đi!" Sở Dương khẽ cười trong lòng, chỉ cần Đổng Vô Thương nhìn thấy thanh đao này, đời này của hắn cũng đừng mong rời đi! Gã này cũng giống Cố Độc Hành, là một trong mười hai nhân vật phong vân nha!!!
Mạc Khinh Vũ cầm đao đưa cho Đổng Vô Thương. Hắn liền khẩn trương đến mức đỏ bừng cả mặt. Lấy tay lau mạnh vài cái trên áo, thấy vẫn còn có bụi đất, hắn liền phóng nhanh đến bờ hồ, đem tay rửa sạch rồi gấp gáp quay lại.
Thấy hắn lâu sau mới trở lại, Mạc Khinh Vũ liền tức giận, suýt chút nữa thì đem đao thu lại, không cho hắn xem nữa.
Tay gã cầm Tinh Mộng Khinh Vũ Đao như cẩn thận như nâng trứng hứng hoa, mặt Đổng Vô Thương hiện lên vẻ si mê tột cùng. Khẽ vuốt ve thân đao, sau đó nhẹ nhàng chém chém vài cái, ánh mắt thẫn thờ nhìn thanh đao giống như ngắm nhìn tình nhân mà mình ngày đêm ước mơ mong nhớ vậy.
Một lúc sau, Đổng Vô Thương khẽ thở dài, đảo ngược lưỡi đao lại, nhẹ cắt một đao lên cánh tay, máu tươi lập tức chảy ra ồ ạt. Mạc Khinh Vũ sợ hãi thét lên.
Sắc mặt Đổng Vô Thương như đang tế bái, gã liền nhỏ một giọt máu tươi lên thân đao, sau đó dựng đứng lên. Máu tươi trượt thẳng xuống vô cùng dễ dàng, khi gần đến chuôi đao thì lóe lên một sắc đỏ, thân đao đã đảo ngược, giọt máu quay lại liền chảy về mũi đao.
"Tách.." Giọt máu trên mủi đao nhẹ rơi xuống đất. Thân đao sáng lóa, không hề đọng lại chút gì.
Đổng Vô Thương ngửa đầu nhìn trời, thở một hơi thật dài than: "Quả là tuyệt thế bảo đao, không thể đánh giá được cấp bậc!"
Loại nghi thức dùng máu tươi nhỏ vào đao chính là dùng để thể hiện kính ý cao nhất của một vị đao khách đối với một thanh đao! Cũng là một nghi thức trang trọng xưa nhất trong đạo dùng Đao.
"Vô Thương, thích hả?" Sở Dương mỉm cười hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.com
"Yêu như mạng vậy!" Đổng Vô Thương buồn bực thở dài đáp rồi lưu luyến trả lạ thanh đao cho Mạc Khinh Vũ. Mắt thấy Mạc Khinh Vũ tùy tiện cầm lấy rồi cắm vào chiếc vỏ rách nát, mặt của Đổng Vô Thương không khỏi giật giật lên đau đớn.
"Nếu như ngươi có thể lưu lại, ta sẽ tìm cho ngươi một thanh đao không kém hơn thanh đao này chút nào!" Sở Dương thản nhiên nói.
"Thật à?" Đổng Vô Thương đứng lên, đăm đăm nhìn Sở Dương: "Chuyện này là thật không?"
"Sở Dương ta từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh!" Sở Dương nghiêm mặt đáp.
"Lão đại!" Đổng Vô Thương mặt đỏ bừng hô lên, liền quỳ xuống òa khóc: "Lão đại ơi... van xin ngài, nhất định phải tìm cho ta một cây nữa nha! Nhìn thấy cây đao này rồi… buổi tối đệ ngủ không được đâu!!!"
Sở Dương đúng là sợ rồi! Không nghĩ tới tên Đổng Vô Thương lại phản ứng kịch liệt như vậy!
"Huynh không phải người dùng đao nên không rõ sự quan trọng của đao đối với đao khách đâu!"
Đổng Vô Thương kiêu ngạo ngẩng đầu: "Đao, chính là binh trung chi vương! Từ xưa tới nay, binh khí kim loại xuất hiện đầu tiên chính là đao! Đao - chính là tổ tiên của các loại binh khí!"
"Vị trí của Đao là chí cao vô thượng! Xếp hạng trong Binh Khí Phổ, đao - vĩnh viễn ở vị trí thứ nhất!"
Đổng Vô Thương ánh mắt nóng rực: "Đao khách cũng là những người cao quý nhất trong những người học võ! Từ xưa đến nay, trong Đao Đạo vẫn chưa có người nào có thể đi tới đỉnh phong! Đao - luôn không có đỉnh phong! Huynh sẽ vĩnh viễn không rõ sự hấp dẫn của một thanh bảo đao với đao khách. Đối với một đao khách, đao - chính là toàn bộ thế giới của hắn! Đao - là cha mẹ, là thê tử, là tình nhân, là con gái, là huyết mạch, là linh hồn của hắn!!!"
"Mà Đổng Vô Thương ta từ khi còn nhỏ đã thề rằng phải là người đầu tiên đem Đao Đạo tu hành đến đỉnh phong!" Đổng Vô Thương cuồng nhiệt nói tiếp: "Nhưng muốn tìm được một thanh bảo đao có thể cùng tánh mạng và linh hồn của ta phù hợp, quả thực khó như lên trời!"
Đổng Vô Thương nói: "Chỉ cần lão đại có thể tìm cho đệ một cây đao như vậy, cả đời này đệ sẽ bán mạng cho huynh!"
"Đừng nói nghiêm trọng như vậy, bán mạng cái gì chứ" Sở Dương nghiêm túc đáp: "Ta thiếu chính là huynh đệ chứ không phải thủ hạ. Ta thiếu chính là những huynh đệ có thể cùng ta leo lên đỉnh phong, hô mưa gọi gió, danh vang thiên hạ! Ta hy vọng là trong cuộc đời của ta sẽ luôn có những người hảo huynh đệ, không rời nửa bước, đồng sức đồng lòng, sinh tử có nhau!"
Sở Dương trầm ngâm, mơ mộng đáp: "Ta hi vọng ta có thể vì huynh đệ mà không tiếc hết thảy, cửu tử vô hối! Đây mới là tình cảm của nam nhi!"
"Ta cũng hi vọng khi ta đứng ở đỉnh phong thì huynh đệ của ta cũng ở đấy! Ta sẽ không cô đơn lạnh lẽo. Mà ta lại càng hi vọng, khi huynh đệ của ta đứng ở đỉnh phong thì ta cũng sẽ không để cho hắn cô đơn lạnh lẽo!"
"Ta hi vọng khi ta chán nản, bất lực, bàng hoàng sẽ luôn có những người huynh đệ ở bên cạnh!"
Sở Dương nói rất chân thành. Ở trong mắt hắn hiện lên sự cố chấp và khát vọng. Kiếp trước Sở Dương thiếu thốn nhất chính là tình cảm! Đây cũng là thứ mà hắn mong muốn có được nhất ở kiếp này!
"Ta hi vọng có thể cùng các ngươi cố gắng tạo dựng ra một đời vinh hoa, một truyền thuyết thiên cổ! Mà ta lại càng hi vọng vào trăm ngàn năm sau, chúng ta có thể trở thành truyền thuyết. Trong truyền thuyết của ta có các ngươi, trong truyền thuyết của các ngươi cũng có ta! Chúng ta cả đời cũng sẽ không cô phụ hai chữ huynh đệ này!"
Khi Sở Dương nói ra những lời này, Cố Độc Hành đang ở bên cạnh cùng với Khuẩn Bất Thông cũng ngây người, trong mắt hai người đều lóe lên ánh sáng nóng rực!
Nếu sau này ta trở thành truyền thuyết thì ta hi vọng trong truyền thuyết của ta có các ngươi!
Còn nếu sau này các ngươi trở thành truyền thuyết thì ta cũng hi vọng rằng trong đó cũng có ta!
Cả đời sẽ không cô phụ hai chữ huynh đệ!
Cả đời không được cô phụ hai chữ huynh đệ này!
Sở Dương thở dài một tiếng, ánh mắt từng trải phong ba nhìn về phía chân trời lờ mờ, thật lâu sau mới thở ra một hơi.
"Huynh đệ, chính là dốc sức tạo dựng nên. Cùng chung hoạn nạn, cùng dốc sức làm, cùng nhau tiến lên về phía trước! Như vậy, mới có thể vững như sắt thép, tình như sắt đá!"
"Đệ luôn không rõ ràng ý của huynh khi thành lập Thiên Binh Các, bây giờ thì đệ đã hiểu ra chút ít rồi." Cố Độc Hành chậm rãi thốt.
"Ha ha, người thì đủ chín loại, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đều là chung sống tập thể." Sở Dương lẳng lặng đáp: "Thường nghe người ta nói, khi ta vinh hoa phú quý, mặc dù ngươi chỉ là tên ăn mày nhưng ngươi vẫn là huynh đệ của ta."
Sở Dương lắc đầu, cười cười nói: "Nhưng đây chỉ là một loại ví von mà thôi. Muốn biết rõ sao? Khi ngươi vinh hoa phú quý mà huynh đệ của ngươi còn nghèo khó, cơ hàn như vậy thì ngươi không phải của huynh đệ của hắn. Hoặc là nói mặc dù trong nội tâm ngươi còn cho rằng hắn là huynh đệ của ngươi, nhưng thực tế thì ngươi đã không xứng làm huynh đệ của người nghèo khó này! Mà không phải là hắn không xứng với ngươi!"
"Khi ngươi cố gắng làm việc, huynh đệ của ngươi cũng vậy. Khi ngươi thành công, hắn vẫn nghèo khó như cũ. Tại sao trước đó ngươi không giúp đỡ hắn một chút? Đối với ngươi mà nói chẳng qua cũng chỉ là tiện tay mà thôi nhưng ngươi cũng không buồn động tay vào. Như vậy, ngươi coi hắn là huynh đệ thì có ích lợi gì? Ngược lại huynh đệ đã trở thành một công cụ để ngươi tranh thủ khoe khoang lấy tiếng khi thành công. Thế mà cũng gọi là huynh đệ sao?"
Sở Dương đáp: "Chung hoạn nạn là huynh đệ, cùng hưởng phú quý cũng là huynh đệ! Hoạn nạn, phú quý đều cùng nhau trải qua mới thật sự là huynh đệ!"
"Ta thì nghĩ là như vậy đó!" Sở Dương nói tiếp: "Bây giờ ta còn không xứng làm huynh đệ của các ngươi, mà các ngươi cũng không xứng làm huynh đệ của ta. Cho nên, ta hy vọng sau này chúng ta cùng làm việc, có thể cùng các ngươi xây dựng được phần tình cảm huynh đệ này!"