"Hết thảy đều như ngươi dự liệu!"
Những lời này, gần như đã đại biểu cho thắng lợi.
Lệ Vô Ba thở ra một hơi gần như không thể phát hiện, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Lần này dù sao cũng quá mạo hiểm!
Trong Lệ thị gia tộc trống rống tới mức khiến cho người ta giận sôi.
Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thấy kế hoạch của Mạc Thiên Cơ, phái người bôn tập đường dài, lúc này hồi viện cũng chỉ là chuyện cười. Tuyệt đối không kịp.
Tuy xuất phát từ tin tưởng cao độ khi Mạc Thiên Cơ chế đinh hành động lần này, nhưng Lệ Vô Ba thủy chung vẫn lo lắng Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ nhìn thấu. Dù sao đối phương cũng chẳng phải kẻ đầu đường xó chợ gì.
Hiện giờ, không bị đối phương nhìn ra.
Mới chân chính yên tâm trở lại.
Bên kia, trên bầu trời tràn ngập gió tuyết, Sở Dương chăm chú nhìn vào đại quân Lệ gia, khẽ cười: "Thì ra là thế... Mạc Thiên Cơ thật âm hiểm..."
Đổng Vô Thương ngạc nhiên hỏi: "Vì sao?"
Không chỉ Đổng Vô Thương, ngay cả người kinh nghiêm giang hồ phong phú như Mặc Lệ Nhi cũng có chút khó hiểu: "Từ trên cao nhìn xuống, kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu cơ bản không chê vào đâu được. Mạc Thiên Cơ từ việc dựa theo trao đổi lợi ích mà tấn công Dạ gia ra, căn bản không có cách nào khác...."
Sở Dương mỉm cười nói: "Sai. Khi Đệ Ngũ Khinh Nhu đưa ra quyết định như vậy, hắn đã bị lừa rồi!"
Nói xong, Sở Dương thở hắt ra một hơi, nói: "Nếu là ta... ta cũng bị lừa."
"Không hiểu!" Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi và Mạc Khinh Vũ đều nhìn nhau lắc đầu.
"Không hiểu cũng không sao, tiếp tục quan sát các ngươi sẽ hiểu thôi!" Sở Dương mỉm cười.
Ở bên kia, trong một nơi bí mật.
Cố Độc Hành Tạ Đan Quỳnh Kỷ Mặc La Khắc Địch bốn người kinh ngạc nhìn doanh trại liên quân. Cả đám không hiểu ra làm sao: "Đây rốt cuộc là chuyện gì... Làm sao nhìn lại không hiểu?"
"Thế này thì phối hợp thế nào? Chẳng lẽ hành động này không cần chúng ta phối hợp?" Tạ Đan Quỳnh có chút không hiểu ra làm sao rồi.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch đương nhiên không cần suy nghĩ. Hai con hàng này đang vắt chéo chân cực kỳ thích chí.
Đối với hai con hàng này, Mạc Thiên Cơ bố trí cái gì, bọn hắn đều không có hứng thú. Muốn đánh thì lão tử lên, muốn rút thì lão tử bỏ chạy...
...
"Chúng ta phải lập tức hành động!" Mạc Thiên Cơ thấp giọng nhưng rất thong thả nói: "Mười tiểu đội, xuất kích toàn bộ, dựa theo kế hoạch 1, hành động như đội hình diễn luyện trước đó. Khi rút lui cũng dựa theo đội hình diễn luyện. Chấm dứt, lập tức rút lui."
"Được!" Lệ Vô Ba nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.com
Mạc Thiên Cơ nói: "Ta sẽ cùng đội ngũ đi tới. Khi tới vị trí nhất định, ta sẽ chỉ định vị trí dừng lại ở đó, mà vị trí kia, chính là nơi chỉ huy thứ nhất của ta. Sau đó, nếu như cần ta chỉ huy, ta sẽ dựa theo ước định ra ám ngữ. Sau đó đi tới nơi chỉ huy thứ hai. Chỉ có thời gian hai lần chỉ huy, mỗi một lần đều không quá một hơi thở. Sau lần thứ hai, ta sẽ lập tức trở về nơi hội hợp chờ các ngươi. Đến lúc đó, chỉ có một lựa chọn, chính là toàn bộ triệt thối!"
Lệ Vô Ba thật lòng nói: "Ta hi vọng hai lần ngài chỉ huy đều không có thì tốt quá!"
Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Đối phương nhất định sẽ kịp phản ứng, cho nên hai lần chỉ huy, nhất định phải có một lần. Cho nên, ngươi đừng ôm loại tâm may mắn thì này tốt hơn. Địch nhân cường đại hơn xa so với ngươi tưởng tượng đó!"
"Ừm!" Lệ Vô Ba nghiêm nghị gật đầu: "Kế hoạch thứ hai thì sao?"
Mạc Thiên Cơ khẽ lắc đầu: "Không dùng tới kế hoạch hai!"
Lệ Vô Ba hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một vẻ phấn chấn, nói: "Được!"
"Kiểm tra trang bị lần cuối, độc dược, ám khí, binh khí tẩm độc, cùng với tất cả trang bị cần khi rút lui!" Mạc Thiên Cơ trầm giọng nói.
"Tất cả đã kiểm tra xong!"
"Chớ quên, bất luận kẻ nào cũng không được phát ra tiếng kêu!" Ánh mắt Mạc Thiên Cơ nhìn bông tuyết bay khắp không trung, tiếp đó lại nhìn về phía trước, khẽ quát: "Xuất phát!"
Hai nữa nói ra thật bình thản thong dong, nhưng mọi người đều đột nhiên có một cảm giác giống như huyết tinh đầy trời.
Tất cả nhân mã, chia thành mười tiểu đội chỉnh tề, giống như mười mũi lợi tiễn song song, bắn ra ngoài giống như sét đánh.
Mạc Thiên Cơ, Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông đi theo đội ngũ, đứng ở cuối cùng.
Ngạo Tà Vân nói: "Nếu như có sai lầm... Ngươi sẽ làm thế nào?"
Mạc Thiên Cơ chậm rãi lắc đầu: "Tuyệt đối sẽ không có sai lầm!"
"Nhưng lần này nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu căn bản không có ý định tiêu diệt toàn bộ, mà là trao đổi lợi ích với ngươi như cũ... Hơn nữa, kế hoạch này mạo hiểm quá lớn... Ta thật sự không rõ vì sao ngươi lại khẳng định nhu vậy."
Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Ta luôn trao đổi lợi ích với hắn, hơn nữa còn nhiều lần, thực ra cũng là tình huống không còn cách nào khác mới trao đổi thắng bại với hắn. Dự bị đội của đối phương thủy chung không lộ, nhưng ta có thể cảm giác được, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định có dự bị đội."
Ngạo Tà Vân gật đầu: "Đúng vậy, trí giả cấp bậc này, nếu là tác chiến mà không có dự bị đội, thì đúng là quá thần kỳ rồi."
"Mà lần này, ta cố ý tạo ra loại tư thái này, chẳng khác gì giống như trao đổi lợi ích mọi lần. Đệ Ngũ Khinh Nhu nhất định sẽ nghĩ rằng, ta giống như hắn suy đoán. Mà khi đó, hắn cũng đã chuẩn bị xong trao đổi lợi ích với ta."
"Nhưng hắn vẫn muốn xem thực lực của ta, lưu lại một hậu thủ! Nếu như hắn không có biện pháp dự phòng, vậy hắn đã không phải là Đệ Ngũ Khinh Nhu rồi! Mà hậu thủ của hắn, tất nhiên là tiêu diệt!"
"Nếu như có cơ hội, nhất định phải đánh bại cửu kiếp trí nang. Đây mới là tâm nguyện bình sinh cả Đệ Ngũ Khinh Nhu. Tuy hắn cũng không tin có thể đánh bại ta sớm như vậy, nhưng hắn vẫn không thể không thử một lần."
"Mà ta muốn xóa sạch, chính là thử nghiệm của hắn!"
Mạc Thiên Cơ nói: "Lần hành động này, ta cũng không muốn lấy được chiến quả quá lớn., mà là muốn nói cho Đệ Ngũ Khinh Nhu: Ngươi muốn đạt được mục đích của ngươi thì nhất định phải trao đổi lợi ích với ta! Nếu không, chiến đấu thế này, ta có thể đánh một lần thì cũng có thể đánh lần thứ hai!"
"Trừ phi hắn xuất động toàn bộ đội ngũ là chí tôn bát phẩm cửu phẩm, đến cùng liều mạng với chúng ta. Mà ta bây giờ còn chưa bức thất đại gia tộc tới mức độ này.... Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chẳng có được quyền hạn như thế!"
"Trước mắt mà nói, kế hoạch thứ nhất của ta đã thành công rồi."
Mạc Thiên Cơ nói: "Ta chỉ chờ Đệ Ngũ Khinh Nhu biến hóa mà thôi, nhưng chúng ta chủ động tấn công, hiện tại hắn là phòng thủ. hắn phải chờ chúng ta bắt đầu công kích rồi mới có thể đưa ra phản ứng. mà như vậy là chậm một nhịp rồi. Nhưng chỉ cần hắn đưa ra hồi hứng, ta lại có thể lập tức hồi ứng kế hoạch của hắn."
"Ta bày ra nhiều nghi trận mê hoặc như vậy, mục đích muốn đạt được chính là Đệ Ngũ Khinh Nhu bắt đầu chậm hơn một nhịp, không hơn!"
Mạc Thiên Cơ khẽ nói: "Đến lúc rồi."
Vừa nói xong, mười chi đội ngũ đã đi được trăm dặm đột nhiên bay ra giống như lưu tinh.
Trong đó, năm chi đội ngũ hướng đông, năm chi đội ngũ hướng tây!
Sau đó lại tự phân tách ra, hóa thành tất cả mười chi đội ngũ, mười phương hướng bất đồng, chợt lóe lên rồi biến mất.
Tuyết rơi bồng bềnh, thiên địa cô tịch.
Một cỗ huyết tinh nghiêm nghị ẩn hiển, tràn ngập khắp nơi.
Mạc Thiên Cơ đứng trên một đống tuyết, Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông đứng bên cạnh hắn. Dưới đống tuyết này là một cái sườn đất, nằm giữa quần sơn vạn hạp này, căn bản chẳng có gì đặc biệt.
hắn lẳng lặng đứng đó. Hắn thậm chí còn không đi quan sát nơi sắp xảy ra chiến cuộc.
hắn rất ung dung đưa tay vốc lấy một nắm tuyết, khẽ nhào nặn trong tay, tạo thành một quả cầu băng, lại vốc lấy một nắm tuyết, hai khối tuyết, bị hắn nặn thành một quả cầu tuyết to bằng đầu người.
Sau đó, hắn lấy ra một thanh tiểu đao, bắt đầu diêu khắc quả cầu tuyết này, rất chuyên chú.
Không để ý tới ai cả.
Hồn nhiên vô sự.
Phương xa đột nhiên truyền tới tiếng vang nặng nề, lập tức một tiếng gào thét chói tai, sợ hãi giống như xé rách không gian truyền ra: "Địch tập....."
sau đó, tiếng thét này đột nhiên ngưng bặt.
Tiếp đó, hai bên trùng truyền tới thanh âm náo loạn. Sau đó mới là thanh âm phẫn nộ chửi mắng, tiếng thét dài canh báo, còn có thể tiếng kêu thảm thiết. ầm một tiếng nổ, hẳn là có người đối nhau một chưởng, tiếng đinh đinh đang đang giống như thợ rèn đang hành nghề vang lên.
Đương nhiên, so với thanh âm rèn sắt thì dày đặc hơn trăm ngàn lần.
Đao kiếm đan xen rồi.
Đại địa dưới chân cũng bắt đầu chấn động mãnh liệt.
Khóe miệng Mạc Thiên Cơ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, không ngẩng đầu, tiếp tục điêu khắc.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta muốn đánh đại doanh liên quân, nhưng ai có thể nghĩ tới, mục tiêu của Mạc Thiên Cơ ta muốn đánh, lại chính là mai phục của Đệ Ngũ Khinh Nhu?
Dùng thân làm mồi nhử, ép Đệ Ngũ Khinh Nhu chia binh, lợi dụng dã tâm của Đệ Ngũ Khinh Nhu, khiến hắn phái ra đội ngũ chuẩn bị chặn giết chúng ta.... Mà ta hiện tại muốn giết. chính là hai đội nhân mã mà ngươi phái ra này!
Đại doanh? không có chút hứng thú nào.
Tiếng chém giết vang lên, Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông cùng quay đầu, vận toàn bộ thi lực nhìn tới, chỉ thấy ở phương hướng kia, có một cánh tay thoát ly thân thể, mãnh liệt bay lên trong tuyết trắng, còn có thể thấy được nó kéo theo một đám huyết hoa trên không trung. Nháy mắt vô số bông tuyết đang bay đã bị nhuốm một màu đỏ hồng, cấp tốc rơi xuống.
Hai người quay đầu nhìn về phía Mạc Thiên Cơ.
Mạc Thiên Cơ tập trung tinh thần điêu khắc khối cầu tuyết trong tay, ánh mắt chăm chú, không hề nhúc nhích, tựa hồ vào giờ khắc này, khối cầu tuyết này chính là tất cả hứng thú của hắn, hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của hắn.
Chiến cuộc đằng xa, không có nửa điểm quan hệ với hắn.
Nếu như là trong mắt người ngoài, bộ dáng Mạc Thiên Cơ giờ phút này không thể nghi ngờ chính là định lực siêu nhân, nhất định sẽ bội phục sát đất. Đối diện với chiến đấu giống như thiên băng địa liệt thế này, không ngờ vẫn trấn định như thế, há lại là người thường?
Nhưng Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông lại thoáng đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng Nhuế Bất Thông nhếch lên, truyền âm nói: "Tên Mạc Thiên Cơ này, không ra vẻ một lúc là chết ngay à..."
Ngạo Tà Vân suýt chút nữa bật cười, nghiêm nghị gật gật đầu.
Mạc Thiên Cơ cẩn thận điêu khắc, khối cầu tuyết trong tay chậm rãi biến thành hình một đầu người, ngũ quan sống động, mặt mày tự nhiên, không ngờ ở dưới cằm còn điêu khắc ba chỏm râu dài, nhìn qua không ngờ thật tiêu sái.
Hơi nữa, một đôi mắt thâm thúy mà trầm ngưng, mang theo một vẻ ung dung nhìn thấu nhân gian, trông rất là sống động.
Mạc Thiên Cơ không ngờ cùng một khối cầu tuyết như vậy, điêu khắc ra một cái đầu người.
Sau đó hắn liền giơ lên, ngắm ngắm nghía nghía, lại khắc thêm cho cái đầu này nửa cái cổ. Nhưng ở dưới cổ lại dùng bàn tay cắt mạnh, phẳng lỳ giống như đao cắt.
Sau đó hắn lại nhìn cái đầu người khắc bằng băng tuyết này, mỉm cười không một tiếng động, cứ như vậy ngắm nghía trong tay. Cuối cùng chậm rãi khắc mái tóc.
Trên khóe miệng hắn, lộ ra một nụ cười trấn định như có như không...