Nhìn Đàm Đàm mang theo Tạ Đan Phượng dần dần khuất bóng, Sở Dương rốt cuộc cũng yên tâm.
Đàm Đàm khôi phục, hơn nữa còn phát triển theo phương hướng tốt.
Hắn vui mừng vì điều này.
Về phần Thiên Lan Thành hiện tại, người của Lan gia đã mai danh ẩn tích, hoàn toàn biến thành vật vô chủ.
Sở Dương suy nghĩ tới vấn đề, có thể chiếm cứ nơi này hay không.
Nhìn Mạc Thiên Cơ, thấy Mạc Thiên Cơ đang trầm tư, hiển nhiên hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
"Chuyện này... Thiên Cơ, ngươi xem, nếu như thành lập.... lực lượng của chúng ta ở nơi này?" Sở Dương dò hỏi.
"Quả thực là một cái bánh ngọt rất lớn." Mạc Thiên Cơ trầm ngâm nói: "Chỉ tiếc, với lực lượng của chúng ta hiện giờ, vẫn không thể nuốt trôi. Tuy buông bỏ không khỏi quá đáng tiếc, nhưng... chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Sở Dương cũng thở dài.
Điều này hắn cũng nghĩ tới rồi, nhưng đối mặt với du hoặc lớn như vậy, Sở Dương vẫn nổi lên một chút tham niệm nho nhỏ.
Căn cứ địa phải thành lập, nhưng căn cứ địa tuyệt đối không thể là Sở gia!
Sở gia là nhà của mình, Sở Dương chỉ hi vọng nó chỉ là một mái nhà đơn thuần, không hi vọng nơi đó biến thành chiến trường.
"Bất quá, vẫn có thể thành lập một cỗ lực lượng bí mật ở nơi này." Mạc Thiên Cơ nói: "Bị Lan gia áp bức vạn năm, hơn nữa diện tích rộng lớn, cho nên rất nhiều người không phục bất bình. Cỗ lực lượng này có thể sử dụng. Bất quá... Phải dùng danh nghĩa gì mới có thể sử dụng cỗ lực lượng này... đó là một vấn đề."
Sở Dương gật đầu: "Cái này ta mặc kệ. Ngươi đi xử lý."
Khóe miệng Mạc Thiên Cơ khẽ co quắp một cái, cũng biết trước được kết quả này. Một khi thảo luận bất luận sự tình gì, chỉ cần mình tham dự thảo luận, cuối cùng Sở Dương chắc chắn sẽ ném ra một câu: ngươi xử lý!
Ba người một đường bước đi chậm rãi, vừa đi vừa suy nghĩ.
Rời khỏi phế tích Lan gia, vừa mới bước ra đại lộ, tất cả liền cùng chấn kinh.
Chỉ thấy phòng ốc hai bên đại lộ, đại đa số đã không còn hình dạng. Mỗi một phòng đều bắt đầu từ dưới nền, nứt toác ra, đã là nhà sắp sập.
Cũng có không ít căn nhà đã sập luôn rồi.
Nơi này chính là con đường lớn trung tâm Thiên Lan Thành, kiếm trúc nơi này cũng kiến cố nhất. Nhưng dưới lực lượng trùng kích cuồng mãnh như vậy, cho dù là phòng ốc kiên cố nhất, bảo tồn hoàn hảo nhất, cũng không thể ở được nữa.
Trên đường lớn chật ních vô số người đang thấp thỏm lo âu. Dưới cơn thiên tai nhân họa vừa diễn ra, mọi người tựa hồ đã quay về trạng thái chưa tiến hóa trăm vạn năm trước. Chỉ có tụ tập ở nơi nhiều người nhất mới có thể tìm lại được chút cảm giác an toàn.
Nhưng... Nơi nhiều người nhất, cũng chính là nơi truyền bá khủng hoảng và bất an nhanh nhất. Hơn nữa còn dễ xao động, nguy hiểm nhất!
Nhìn ba người Sở Dương bước ra, ánh mắt mọi người đều mang theo nịnh nọt lấy lòng, còn có bất an. Không ít người đều sợ tới mức cả người phát run lên.
Tựa hồ ba người trước mắt chính là ma vương giết người, có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào.
Ba người im lặng, đi trên đường, tiến lên phía trước. Càng đi, phòng óc đổ nát càng lúc càng nhiều.
Sắc mặt Mạc Thiên Cơ càng lúc càng trở nên bình tĩnh tới dọa người.
Sở Dương biết, mỗi khi Mạc Thiên Cơ lộ ra vẻ mặt như thế, lại chứng tỏ trong lòng hắn thật sự không thể bình tĩnh.
Đối diện ánh mắt lo lắng của vạn người, trong lòng Mạc Thiên Cơ chịu áp lực rất lớn. Tuy bề ngoài hắn thường xuyên nói không từ thủ đoạn, có đôi khi quả thực cũng không từ thủ đoạn. Nhưng mỗi khi nhìn thấy hậu quả do mình tạo ra, trong lòng Mạc Thiên Cơ lại tuyệt đối không thể cứng rắn mạnh mẽ như miệng hắn nói.
Phía trước truyền tới tiếng khóc thê lương, còn có tiếng van nài.
Ba người tăng nhanh cước bộ, đi tới.
Chỉ thấy ở một sạp bán màn thầu tỏa hơi nghi ngút phía trước, có một phụ nhân đang té trên mặt đất. Không ngừng cầu xin, ở bên cạnh nàng, có một nam nhân to béo đang liều mạng cướp lại thứ gì đó trong tay nàng.
Sở Dương chăm chú nhìn lại, thì ra là một chiếc màn thầu trắng phau, giờ phút này đã dính đầy tro bụi.
"Van cầu ngươi, cho ta cái màn thầu này đi...." Miệng phụ nhân kia đang rỉ ra máu tươi, cả người đều là máu đen, suy sụp van nài: "Xin ngài... Cho ta đi, Niếp Niếp đã bị đói một ngày rồi... Nhà ta đột nhiên sập xuống, cha nàng, ca ca nàng đều chết rồi.... chết rồi... Ta chỉ còn một đứa con này... Nó đã không có gì ăn một ngày một đêm rồi... Van cầu ngươi...."
Sở Dương dừng bước, nhìn thấy đều phụ nhân kia toàn là máu đen, cánh tay phải gấp khúc một cách mất tự nhiên. Nhưng tay trái nàng lại nắm chặt lấy chiếc màn thầu. Ở trong lòng nàng vẫn ôm một tiểu cô nương, dùng cánh tay phải đã gãy nát của nàng bao bọc lấy nó. Tiểu cô nương chỉ có ba bốn tuổi, trên trán có vết bầm tím, vô lực cúi đầu, tựa hồ đang choáng váng...
Nam nhân cao lớn kia liều mạng cướp lại: "Nhưng lớn nhỏ cả nhà ta cũng đang chờ ăn, cũng đang chờ ăn đó... Thiên tai nhân họa như vậy, chưng một nồi màn thầu cũng bị cướp sạch rồi... Chúng ta sống như thế nào...."
"Van cầu ngươi... Để Niếp Niếp ăn một miếng... Một miếng thôi được không... ta không ăn...." Phụ nhân đau khổ cầu xin: "Lý chưởng quỹ, cha Niếp Niếp cũng từng là huynh đệ của ngươi. Hai nhà chúng ta vẫn luôn giao hảo... Năm trước cha ngươi chết, cha Niếp Niếp còn hỗ trợ ngươi lo liệu... Van cầu ngươi... Lý chưởng quỹ, cho ta cái bánh này đi... Đáng thương một nhà chúng ta, chỉ một đêm tai họa... Ta chỉ còn lại Niếp Niếp là cốt nhục duy nhất...."
Vị Lý chưởng quỹ to béo kia vẫn không đồng ý, sống chết cướp lại: "Những điều ngươi nói đã là quá khứ rồi... Hiện tại chỉ còn lại một cái bánh màn thầu này, còn lại đều bi cướp sạch rồi... Ngươi mau trả lại cho ta!"
Đột nhiên chộp lấy cổ tay phụ nhân, ra sức cạy ngón tay nàng, phụ nhân thê lương khẩn cầu, máu tươi trong miệng không ngừng trào ra.
Màn thầu dễ nát, hai người cũng không dám dùng sức, bằng không nó đã nát bét rồi. Bên cạnh còn có một đám người đang đói bụng rồn rột đang chầu chực như hổ rình mồi nữa.
Cái gọi là lễ nghĩa liêm sỉ trung hiếu, đối diện với thời khắc sống chết, không ngờ không đáng một đồng.
Phụ nhân hét thảm một tiếng, ngón tay bị Lý chưởng quỹ bé gãy, bánh màn thầu cũng rơi vào trong tay Lý chưởng quỹ.
Sắc mặt phụ nhân tuyệt vọng, đột nhiên quỳ phốc xuống, dập đầu bang bang: "Lý chưởng quỹ,Lý chưởng quỹ, van cần ngươi... Cho Niếp Niếp một miếng thôi... Một chút thôi cũng được...."
Thần tình Lý chưởng quỹ tàn nhẫn, còn có chút áy náy, lui về phía sau: "Không, không không...."
Đột nhiên phốc một tiếng, một bàn tay đã đặt lên vai Lý chưởng quỹ, Mạc Thiên Cơ một bước đi tới, đoạt lấy chiếc màn thầu từ tay hắn.
"Cút!" Lý chưởng quỹ còn chưa kịp kêu la đã bị Mạc Thiên Cơ một chưởng tát vào mặt, bắn văng ra ngoài, giữa không trung miệng phun ra cả máu lẫn răng.
Mạc Thiên Cơ cầm chiếc màn thầu dính đầu máu tươi và tro bụi trong tay, ánh mắt cực kỳ phức tạp, hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng cúi người xuống, đưa chiếc màn thần tới trước mặt phụ nhân kia.
Phụ nhân kia còn đang điên cuồng dập đầu, bang bang không ngừng, thê lương van nài, đột nhiên phát hiện trước mặt xuất hiện một chiếc màn thầu, không ngờ ngây ngốc một hồi.
Sau đó mới mừng rỡ như điên, nhận lấy chiếc màn thầu, đưa tới miệng nữ nhi đã hôn mê trong lòng, Có lẽ mùi hương của chiếc màn thầu đã khiến cho tiểu cô nương tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt, khóc nấc nói: "Mụ mụ... ta đói...."
"Con ngoan... Mẹ có bánh màn thầu rồi, mau ăn một miếng, ăn một miếng...." Phụ nhân ra sức đưa bánh màn thầu tới trước mặt nữ nhi, nhưng chiếc bánh đó lại càng lúc càng rời xa khỏi miệng nữ nhi. Text được lấy tại http://truyenfull.com
Trong miệng phụ nhân chảy ra máu tươi như suối, thần sắc trong mắt đã tan rã, nhưng miệng vẫn không ngừng lo lắng nói: "Con ngoan... mau ăn... sẽ không đói nữa...."
Trong lòng Sở Dương đau xót, đột nhiên cảm thấy hốc mắt ươn ướt.
Với y thuật của hắn đương nhiên nhìn ra được, phụ nhân này đã sớm trọng thương trí mạng, xương vai nàng gần như vỡ nát, xương sườn cũng gãy mấy cái, còn mấy đoạn đã cắm vào phổi, trái tim...
Nếu là bình thường, chỉ sợ đã sớm chết trong căn nhà sập rồi.
Nhưng nàng vẫn gắng gượng ôm nữ nhi thoát ra. Một người lẽ ra phải sớm chết, không ngờ vẫn gắng gượng bảo vệ nữ nhi cho tới bây giờ, vì tranh thủ một chút sinh cơ cho nữ nhi, không ngờ có thể dùng thân thể như vậy, tranh đoạt một chiếc màn thầu với một nam nhân to lớn lâu như vậy...
Chẳng trách máu tươi chảy ra từ miệng nàng còn mang theo bọt máu.
Sở Dương thật không biết, rốt cuộc là lực lượng gì giúp nàng chống đỡ, chống đỡ linh hồn đang dần dần tiêu tán, chống đỡ cho tới tận bây giờ.
Có lẽ, nếu như Mạc Thiên Cơ không xuất thủ giúp nàng đoạt lấy chiếc bánh, nàng còn có thể gắng gượng, cầu khẩn, cầu khẩn, cho tới khi chảy hết.... máu trong trái tim kia.
Nhưng Mạc Thiên Cơ xuất thủ đoạt lấy chiếc màn thầy, lại giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Tiểu nữ oa khóc lóc thê lương, cánh tay phụ nhân cũng chậm rãi rơi xuống.
Ánh mắt nàng tan rã, chậm rãi chuyển động, nhìn Mạc Thiên Cơ, ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn tuyệt vọng, tan nát cõi lòng.
Mạc Thiên Cơ chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, không thể kìm chế được chấn động, nhảy lên kịch liệt.
Nhìn vị mẫu thân đáng thương này, hai chân Mạc Thiên Cơ đột nhiên chậm rãi trùng xuống. Sau đó... hắn liền... quỳ xuống!
Một vị chí tôn cao thủ, thần bàn quỷ tính, người nắm giữ thiên cơ, kể cả Sở Dương, bất luận kẻ nào cũng chưa từng thay đổi được thủ pháp hành sự của hắn, bất luận kẻ nào cũng không khiến trái tim hắn dao động.
Trong mắt hắn từ trước tới nay chỉ có mục tiêu, không có thương hại. Cho dù có cũng lập tức bị hủy diệt.
Hắn luôn luôn thờ phúng tôn chỉ, người thành đại sự không thể có lòng dạ đàn bà! Hắn chì cần thành công... cho dù giẫm đạp lên ngàn vạn thi cốt!
Nhưng hiện tại, hắn dao động rồi.
Hắn cứ như vậy quỳ gối trước mặt một phụ nhân bình thường, ti tiện sắp chết này.
Ở trong mắt mọi người, một vị công tử cao quý bạch y như tuyết, đang quỳ gối trước mặt một người mẫu thân tầm thường, trong một đám phế tích tràn ngập bụi bặm.
Trong phút chốt, tất cả đều im bặt.
Mạc Thiên Cơ quỳ xuống, sau đó hắn liền vươn tay, ra hiệu muốn ôm lấy.
Ánh mắt đã tan rã của phụ nhân kia đột nhiên sáng ngời, giống như liều mạng đưa chiếc bánh màn thầu trong tay cùng nữ nhi trong lòng vào trong tay Mạc Thiên Cơ. Thân thể của nàng đã có chút cứng nhắc, nhưng trên mặt nàng, giờ phút này tất cả đều là tạ ơn, tất cả đều là cầu xin...
Hai tay Mạc Thiên Cơ tiếp lấy thân thể nho nhỏ của cô bé kia, kiên định mà ôn nhu.
Ánh mắt phụ nhân kia nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, lại nhìn Mạc Thiên Cơ, ngón tay khẽ động đậy, tựa hồ đang cảm thụ nữ nhi không còn trong tay, đã an toàn...
Sau đó nàng liền mừng rỡ như điên, trong cổ họng phát ra thanh âm ô ô, cảm kích nhìn Mạc Thiên Cơ, đột nhiên phủ phục người xuống đất, dập đầu một cái.....
Sau đó thân thể nàng cứ duy trì tư thế đó, cứng ngắc.
Nàng an tâm rồi, người trẻ tuổi này ôm nữ nhi ôn nhu như thế, hắn nhất định có thể chiếu cố cho nữ nhi....
Cho nên nàng rốt cuộc không gắng gượng được nữa....
Mạc Thiên Cơ đờ đỡ ôm tiểu cô nương, cứ quỳ ở đó, thần sắc trong mắt không biết là tư vị gì, ánh mắt trời tà tà chiếu rọi, khiến thân ảnh hắn trải ra thật dài, thật dài.....