Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 117: Thế cục nghiêm trọng



"Việc cần chú ý bây giờ là không nên đánh rắn động cỏ, người như Đường Tâm Thánh có vô số phương pháp để thoát khỏi Thiết Vân Thành. Sở Dương trầm tư: "Hơn nữa vị Đường Tâm Thánh này có phải chỉ đơn thuần là một thư sinh hay trên thân mang tuyệt thế võ công vẫn chưa thể xác định rõ được. Cần phải thông báo cho Thiên Cơ Đường cẩn thận điều tra."

"Ta sao lại có thể bỏ sót nhiều như vậy!" Ô Thiến Thiến hít sâu một hơi lãnh khí. Lần này Sở Dương phân tích có ứng đối, có phản kích, đã đem tâm lý của Đường Tâm Thánh và Đệ Ngũ Khinh Nhu ra phân tích một lượt.

Ô Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy nếu như Đường Tâm Thánh thật sự bị Sở Dương bắt được thì có lẽ Đệ Ngũ Khinh Nhu phải chịu thiệt thòi lớn rồi! Đương nhiên đó là nếu như Sở Dương phỏng đoán chính xác.

Bất quá trong phân tích của Sở Dương cũng bỏ qua một việc, bị Ô Thiến Thiến mẫn cảm tìm được: "Sở Dương, ngươi vẫn chưa nói đến việc nếu như vị cao thủ Vương cấp kia thật sự là địch nhân thì phải đối phó thế nào? Chúng ta ngăn cản hắn bằng cách nào? Cần bố trí ra sao?"

Sở Dương khẽ xoa xoa huyệt thái dương, cau mày nói: "Đây cũng là điều mà ta lo lắng, chúng ta không có cao thủ Vương cấp toạ trấn nên nếu đối phương là cao thủ Vương cấp thì chúng ta cũng không có biện pháp tốt để đối phó."

Sở Dương thở dài: "Bên cạnh Thái tử khẳng định là có, bằng không Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chẳng bỏ qua việc ám sát thái tử ngay tại đế đô. Nhưng nếu hắn đến bảo hộ cho ta thì thái tử sẽ gặp nguy hiểm. Việc này chúng ta không thể mạo hiểm được."

Sắc mặt Ô Thiến Thiến khẽ biến, nói: "Chẳng lẽ không có biện pháp nào sao?"

Ánh mắt Sở Dương thâm trầm, chậm rãi nói: "Ta chỉ hy vọng hắn không đến nhanh như vậy…" Hắn nói xong lại khẽ lắc đầu: "Bất quá với tác phong quyết định nhanh chóng của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì bây giờ người này có lẽ đang trên đường đến đây rồi…."

Nội tâm Ô Thiến Thiến lập tức cảm thấy nặng trịch, ánh mắt khi nhìn Sở Dương đã thoáng ươn ướt.

Nàng biết Sở Dương chỉ có tu vi Vũ sĩ, nếu gặp phải ám sát của cao thủ Vương cấp thì sức hoàn thủ gần như không có! Trước mặt cao thủ Vương cấp, Bổ Thiên Các với tình trạng như bây giờ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!

Sở Dương cười khổ trong lòng.

Nếu hắn đoán đúng chuyện này thì hiện tại bên cạnh Sở Dương cũng chẳng có lực lượng nào bảo hộ cả. Cố Độc Hành thì ra ngoài chiêu binh mãi mã không biết lúc nào mới trở lại. Mạc Thành Vũ hiện tại đang trọng thương, chắc không thể khôi phục nhanh được. Mà cho dù có lực lượng xuất thủ thì còn cần phải cẩn thận Hắc Ma gia tộc nữa.

Về phần Đao Tôn Thành Tử Ngang… Sở Dương ước chừng hắn đối với cao thủ Vương cấp thì cũng chỉ như món ăn khai vị mà thôi…

Vạn nhất cao thủ của Hắc Ma gia tộc và Kim Mã Kỵ Sĩ Đường cùng lúc tìm đến chỗ này thì thảm rồi! Trên ba vị cao thủ Vương cấp đồng thời ra tay, cho dù là hắn trong kiếp trước cũng không thể ngăn cản được chứ đừng nói hiện tại chỉ có tu vi Vũ sĩ.

Huống chi, ngoài Đệ Ngũ Khinh Nhu và Hắc Ma gia tộc ra rất có thể còn có Yến gia nữa…

Vấn đề này thật sự làm cho người ta đau đầu.

Sở Dương nhắm mắt, tập trung suy nghĩ. Hắn muốn từ trong đống hỗn loạn tìm ra một con đường có thể tránh thoát hoặc hóa giải nguy cơ lần này…

"Những thứ này cũng chỉ là chúng ta phỏng đoán mà thôi. Người tới có thể không phải là cao thủ Vương cấp…" Ô Thiến Thiến yếu ớt nói.

"Không có khả năng. Chúng ta còn có thể dự đoán được huống chi là Đệ Ngũ Khinh Nhu? Với sự đa mưu túc trí của hắn thì chỉ có chuẩn bị nhiều hơn chúng ta dự tính, chứ quyết không bỏ sót thứ gì!" Sở Dương nhẹ nhàng nói.

"Toán vô di sách" (tính toán không bỏ sót thứ gì). Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện giờ đã làm rất tốt bốn chữ này. Mạc Thiên Cơ bây giờ vẫn còn là một mao đầu tiểu tử, còn chưa đạt đến trình độ "Thần Bàn Quỷ Toán." Trong khi đó Đệ Ngũ Khinh Nhu đã nhiều năm đắm chìm ở cảnh giới này.

Làm sao hắn lại không nghĩ đến được?

Sở Dương yên lặng suy nghĩ, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau. Sau nửa ngày, một chút ý tưởng nào cũng không chịu nảy ra trong đầu hắn.

Nếu thuần túy chỉ dùng trí tuệ và mưu kế, mặc dù phương diện tính toán Sở Dương không bằng Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng hắn cũng sẽ không phải thúc thủ vô sách như vậy.

Nhưng đối mặt với vũ lực tuyệt đối, hắn lại không nghĩ được biện pháp nào.

Trốn? Trốn không được.

Thiết Bổ Thiên cũng không có khả năng cho người theo bảo hộ mình. Sở Dương đoán cho dù có cao thủ bên cạnh Thiết Bổ Thiên thì tối đa cũng chỉ một hai người mà thôi.

Nếu phái người đến bảo vệ hắn thì bên cạnh thái tử sẽ trống không. Bên Thiết Long Thành có lẽ cũng có… nhưng lại không trông chờ gì được. Bổ Thiên Các của mình thì thực lực không đủ.

Hi vọng duy nhất bây giờ là Mạc Thị gia tộc bên kia. Bất quá Sở Dương hiểu rất rõ sự vô tình của Mạc thị gia tộc. Bọn họ chưa chắc sẽ trợ giúp mình vì đã cứu Mạc Khinh Vũ.

Hơn nữa trong đám người Mạc Thị gia tộc còn có Mạc Thiên Cơ. Tâm tình bây giờ của Sở Dương với Mạc Thiên Cơ rất phức tạp, giống như một cuộn dây rối nùi vậy.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu Mạc Thiên Cơ muốn bảo vệ Sở Dương vì đã cứu muội muội của hắn thì Sở Dương chắc chắn sẽ cự tuyệt. Điều này đã đụng chạm đến tự tôn của nam nhân. Sở Dương sẽ không tiếp nhận sự bảo hộ của Mạc Thiên Cơ.

Điểm ưu thế duy nhất chính là mê trận mà thời gian gần đây Sở Dương đã cố gắng bày ra. Việc này giúp cho người biết được khuôn mặt chân thật của hắn cũng không có mấy người. Hoặc có thể nói đây là thứ duy nhất mà hắn có thể lợi dụng để đối phó sự ám sát của cao thủ Vương cấp.

Xe đến núi ắt có đường. Nghĩ không ra thì thôi vậy. Sở Dương đứng dậy vươn người, nói: "Cao thủ Vương cấp thì sao? Chắc gì người chết sẽ là lão tử!"

Có Cửu Kiếp Kiếm trong tay, chỉ cần để cho hắn tới gần và có cơ hội xuất thủ thì chưa chắc là không thể giết được cao thủ Vương Cấp!

"Đúng rồi! Sở Dương! Đại điển môn phái của Thiên Ngoại Lâu đã kết thúc rồi, ngươi có muốn biết kết quả không?" Ô Thiến Thiến cố nói sang chuyện khác để Sở Dương đỡ căng thẳng.

"Hả? Đàm Đàm thế nào?" Tinh thần Sở Dương vừa quay về với thực tại, giờ nghe Ô Thiến Thiến nói, hắn đột nhiên cảm thấy ba chữ "Thiên Ngoại Lâu" kia rất là xa xôi… Sư phụ… Sư đệ…..

"Đại điển lần này rất là tàn khốc." Ô Thiến Thiến nói: "Đệ tử tọa hạ của mấy vị sư thúc tử thương hằng hà sa số… Đàm Đàm không có tham gia…"

"Ừ, trong đám người chết thì chắc môn hạ của Nhị sư bá, Tứ sư bá, Lục sư bá chiếm phần lớn a?" Sở Dương mỉm cười.

"Ách, sao ngươi biết?" Ô Thiến Thiến mở to mắt.

"Sao ta lại không biết…" Sở Dương cười khổ trong lòng. Nội gian của Thiên Ngoại lâu có khả năng chính là ba người này. Lý Kính Tùng thì đã xác định rồi, hai người còn lại là những đối tượng hoài nghi lớn nhất.

"Phần thưởng của đại điển lần này so với mấy lần trước thì phong phú hơn." Ô Thiến Thiến nháy mắt mấy cái, hâm mộ: "Lúc vừa nghe nói, suýt chút nữa là ta chạy về tham gia Đại điển rồi…"

Sở Dương cười thầm trong lòng. Trước đưa ra trọng thưởng, sau đó lại ban cho địa vị trong môn phái, khiến cho môn hạ đệ tử của mấy tên này tự chém giết lẫn nhau… Với thủ đoạn của Ô Vân Lương thì những việc này không có gì khó cả.

Xem ra Ô Vân Lương đã bắt đầu thanh lý Thiên Ngoại lâu rồi. Mà việc Đàm Đàm không tham gia có khả năng là vì giữ vững tâm lý cho hắn.

Thời điểm Ô Vân Lương bắt đầu thanh lý môn phái không sai biệt lắm so với thời điểm Sở Dương tới Thiết Vân. Đó là lúc cạm bẫy lớn nhất bắt đầu khởi động, cũng là nguy cơ lớn nhất của Thiên Ngoại Lâu.

Chỉ mong… thời gian kéo dài một chút a.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Sở Dương cảm thấy thật sự không có điểm nào nắm chắc cả…

"Đem Đường Tâm Thánh bắt lại trước vậy!" Sở Dương thở dài, bình thản đi ra cửa. Lúc trước hắn còn tâm sự trùng trùng nhưng khi vừa buông bỏ là lập tức trở nên vân đạm phong khinh.

Chỉ có Ô Thiến Thiến một mình trong phòng nhíu mày lo lắng, đau khổ suy tư làm thế nào mới có thể giúp Sở Dương tránh thoát kiếp nạn này?

Nghĩ đến việc Sở Dương có thể sẽ chết, lòng Ô Thiến Thiến đột nhiên thấy đau như cắt.

Nàng không biết vì sao Sở Dương bị đuổi ra khỏi môn phái, cũng không biết vì sao sau khi bị đuổi hắn lại đến Thiết Vân. Nhưng nàng lại biết rõ, không có Sở Dương thì khó có thể vực lại Thiên Ngoại Lâu! Sở Dương có địa vị như vậy tại Thiết Vân là chuyện tốt lớn nhất đối với Thiên Ngoại Lâu!

Sở Dương không thể chết được!

Có lẽ trong đó còn có tâm tư khác của nàng. Ô Thiến Thiến cũng không biết vì sao mình lại xao động như vậy. Hai mắt của nàng không ngừng chuyển động, khổ khổ suy tư.

Cuối cùng…

Ánh mắt Ô Thiến Thiến dừng lại, nhìn chằm chằm vào hai thứ đại biểu cho chiêu bài của Sở Diêm Vương: một bộ hắc bào cùng một chiếc mặt nạ dữ tợn.

Khi Sở Dương đi ra ngoài thì hắn đã khôi phục lại diện mạo quái đản như bình thường, đi rêu rao khắp nơi.

Đường Tâm Thánh ngụ ở một phủ đệ quan viên nhìn hết sức bình thường trong Thiết Vân Thành. Từ bên ngoài nhìn vào thì không khác gì so với nhà ở của dân thường cả. Không ai biết nơi này dĩ nhiên lại là chỗ ở của một vị quan to trong triều đình.

Chỉ có một tấm biển đỏ thẫm có viết hai chữ "Đường Phủ" trên cửa ra vào là biểu hiện ra thân phận bất đồng của người trong phủ.

Đây là một tòa nhà kiến trúc ba gian khá lớn. Tại vị trí dân trạch bên trái, cửa ra vào được mở hướng ra một ngã ba đường của con đường lớn dọc trục Nam Bắc của Thiết Vân thành.

Thường thì quan viên khi chọn phủ đệ sẽ không lựa chon địa phương thế này. Nơi này ngư long hỗn tạp, rất là ồn ào và lộn xộn. Các quan viên thường thích những nơi yên tĩnh, tránh xa nguy hiểm.

Bên phải khu nhà còn có phủ đệ của mấy quan viên khác nhưng cũng không ở gần nơi này. Nếu chỉ quan sát phủ đệ của các quan viên thì Đường phủ cơ bản là trơ trọi một mình ở bên ngoài.

Ở đằng sau phủ đệ còn có một rừng cây lan xa ra ngoài.

Sở Dương sau khi xem vị trí cùng kết cấu của khu nhà cũng không khỏi thở dài. Nơi này rõ ràng đã được thiết kế để dễ dàng cùng người khác liên lạc và thuận lợi cho việc đào tẩu.

Chỉ có điều, bình thường thì phòng ở của quan viên là do triều đình sắp xếp. Đường Tâm Thánh đã dùng cách nào để lấy được nơi này?

Ở ngã ba đường có một lão đầu toàn thân lam lũ, mắt mờ tay run đang bày biện một sạp hàng nhỏ, phía trên để mấy cân Tây qua tử (dưa hấu). Ở một cây đại thụ cách đó không xa có hai lão nhân đang tập trung tinh thần đánh cờ, tựa như chẳng quan tâm chút nào đến phố xá sầm uất cả.

Sở Dương chầm chậm đi tới, thò tay cầm lấy một trái dưa ném qua ném lại, động tác và thần sắc tràn đầy lỗ mãng, mắt mũi láo liên hỏi: "Lão đầu, dưa của ngươi có nhân không?"

Lão đầu vội vàng khom lưng, cúi đầu nói: "Vị công tử này, dưa mà không có nhân thì bán thế nào được, nếu thế chẳng phải lão thành người lừa đảo hay sao?"

"Bộp…"

"Nhìn xem, trái này trống không nè..." Sở Dương dùng tay khẽ miết, bóp nhẹ quả dưa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Trái này nhân nhỏ hơn một chút, hắc hắc…" Lão đầu xấu hổ cười, nói: "Công tử có thể thử trái khác xem, trái này rất tốt nè, công tử sờ thử xem… Còn trái này thì vẫn còn non lắm… Khái khái…"

"Ah..." Sở Dương thử một chút rồi ném cho lão mấy đồng tiền. Lão đầu này chính là Thành Tử Ngang giả trang, những câu hỏi vừa nãy của Sở Dương chính là hỏi về tình huống hiện tại. Hạt dưa có nhân hay không chính là mật hiệu.

"Có thể xoa dưa hấu thử xem…" Nói cách khác là có thể đi xem xét phía tây, nhưng có khả năng sẽ không thu hoạch được gì.

(Biên: Ở đây có đoạn chơi chữ - Tây qua tử vừa là quả dưa hấu mà cũng là ám chỉ hướng Tây á…)

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí