Ngã Dục Phong Thiên

Chương 792: Trảm không được linh, tuổi sao quá ngàn!



Vùng đất Tây Mạc, từ phía bắc lan tràn ra phía tây và phía đông, đã trở thành một vùng biển màu tím. Biển này khuếch tán ra, sau đó không lâu, sẽ bao phủ toàn bộ phía nam Tây Mạc, dừng ở ngoài Mặc Môn, trở thành một vùng biển lớn mênh mông.

Mà Mặc Môn, cũng sẽ bị dìm ngập trong nước biển, vạn năm sau, theo nước biển chậm rãi biến mất, lại dần dần một lần nữa hiện ra trong thiên địa.

Lúc đó, mới là lúc đại họa Tây Mạc chấm dứt, theo nước biển biến mất, một lần nữa trở thành vùng đất Tây Mạc.

Có lẽ tới lúc đó, đối với tu sĩ Tây Mạc, Mặc Thổ mà nói, vùng đất Tây Mạc, đã trở nên xa lạ, nhưng nhất định sẽ có người đi tìm, căn nguyên của bộ lạc vạn năm trước.

Theo Mặc Môn khép kín, chuyến di chuyển lần này, kết thúc …

Tiếng cười của Mạnh Hạo quanh quẩn. Hiểu ra nhân quả, thấy được nhân quả tuyến, có thể giống như người Quý gia, vung cần câu. Khống chế được bảo vật này, đối với Mạnh Hạo mà nói, là thu hoạch ngoài dự định.

- Nhân quả, hóa ra ở ngay bên cạnh …

Mạnh Hạo bay ở trên trời, chim anh vũ đứng trên vai hắn, miếng mỡ đông treo ở chân chim anh vũ. Một người, một chim, một miếng da đông, trong mưa tím tầm tã này, trong thiên địa diệt sạch sức sống, trong linh khí đã hoàn toàn tiêu tan, vội vã mà đi.

Ly biệt với Ô Thần bộ, không lựa chọn tiến vào Mặc Thổ, là bởi vì Mạnh Hạo có lựa chọn khác. Hắn muốn đi cảm ngộ đại họa mưa tím này, hóa thành đồ đằng thủy của bản thân.

Về phần đồ đằng máu, đây không phải là lựa chọn đầu tiên của Mạnh Hạo, cho nên hắn phải rời khỏi, phải dấn thân vào trong biển tím đại họa này, dung nhập vào đó, mới cảm ngộ ra, chân ý từ trong biển này.

Giờ phút này, khi đang gào thét bay nhanh, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên chợt lóe.

- Đã rời khỏi bình nguyên Mặc Thổ, hẳn là sắp đuổi tới….

Trong lúc thì thào, thân thể Mạnh Hạo dừng lại, đứng giữa không trung, xoay người nhìn về phía sau.

- Đuổi theo, sẽ là Nguyên Anh, hay là … Trảm Linh!!!!

Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tinh mang, ánh mắt đảo qua bốn phía, ngẩng đầu nhìn không trung, bỗng nhiên lộ ra chút mỉm cười.

Hồi lâu sau, mới một lần nữa, chuyển ánh mắt tới nơi xa trong hư không.

- Sẽ phải là Trảm Linh mới đúng. Dù sao ta ở ngoài Mặc Môn thể hiện ra thực lực như thế, đã không phải Nguyên Anh tầm thường có thể ngăn cản.

Mạnh Hạo thì thào. Nghĩ đến cảnh giới Trảm Linh này, đôi mắt của hắn vào thời khắc này, lại hiện lên một cỗ lửa nóng và truy cầu.

Trảm Linh … đó là một cảnh giới hùng mạnh không cách nào hình dung!

Là mục tiêu tất cả tu sĩ theo đuổi, gần với khát vọng thành tiên!

Bởi vì Trảm Linh thần bí, đây không phải là thần thông biến hóa, mà là ý cảnh bày ra. Ba đao trảm linh, mỗi một đao chém xuống, đều là một hồi ý cảnh.

Chỉ có ở trong loại cảnh giới này, mới có thể có tư cách, gọi con đường mình tu hành là … Đạo!

Trong cảnh giới trảm tiên, tất cả tu hành, đan dược ngược lại chỉ là thứ yếu, chủ yếu … chính là cảm ngộ đối với ý cảnh.

Từng Lão Tổ Trảm Linh, ý cảnh của từng người cũng không giống nhau. Dựa vào kinh lịch bất đồng, dựa vào nhân sinh khác biệt, lựa chọn ý cảnh và đạo, hóa thành một bả đao của chính mình. Chém xuống đao đầu tiên, chém ra linh sơ, đao thứ hai, chém xuống linh trung, một đao cuối cùng, chém chết linh hậu!

Mỗi một đao chém xuống, tu vi đều có thể kéo lên một cảnh giới. Cho đến khi toàn bộ ba đao chém xuống, khi trở thành Trảm Linh đại viên mãn, đạo duy nhất … đã trở thành Vấn Đạo!

Mà sở dĩ gọi là Vấn Đạo, là bởi vì bản thân có đạo, trong ba đao trảm linh, tìm được đạo của bản thân, cho nên mới có vấn … hoặc nói đạo càng thêm kiên định, do đó có đầy đủ tư cách thành tiên.

Hoặc là … trong hoài nghi thì vấn đạo, cho đến khi đạo tiêu thân vẫn, tất cả thành hư vô.

Cái gọi là đã sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được, cái này chính là để hình dung cảnh giới Vấn Đạo này. Một khi đã hiểu ra, đạo bản thân kiên định, thì cho dù tử vong, cũng vẫn mỉm cười.

Trảm Linh, Vấn, thành tiên!

Đây là vùng đất Nam Thiên, cả đời tu sĩ, cuối cùng cũng chỉ là theo đuổi ba bước này. Mỗi một bước, đều là cửu tử nhất sinh, cho đến cuối cùng thành tiên, có đầy đủ tư cách, có thể rời khỏi vùng đất Nam Thiên, có thể đi trong tinh không mênh mông, đi làm cho đạo của bản thân kiên định hơn, tách ra một đóa tinh thần rực rỡ, muôn đời đạo hoa!

Con người khi còn sống, tạo ra một đóa hoa như vậy, cho dù là chết, cũng có thể trường tiếu thương khung, cả đời không sống uổng phí!

Con đường này chính là con đường thành tiên!

Mạnh Hạo ở trên con đường này, Hứa Thanh ở trên đường này, Sở Ngọc Yên, Trần Phàm, tên mập ….. tất cả mọi người, đều đang ở trên con đường này…

Nhưng phóng mắt nhìn đi, Tây Mạc cũng thế, Nam Vực cũng vậy, cường nhân Vấn Đạo như lông phượng sừng lân … cho dù là Trảm Linh, cũng không thấy được nhiều. Thường thường, một đại bộ Tây Mạc, có thể có một Lão Tổ Trảm Linh, đều là kế thừa nhiều năm, trở thành cường tộc.

Nam Vực cũng vậy, Trảm Linh không thấy nhiều, vả lại tuyệt đại đa số … đều là dừng lại ở đao thứ nhất, ít người đạt được đao thứ hai, về phần đao thứ ba … lại càng hiếm thấy.

Bởi vì … mỗi một đao chém xuống, đều là chém tới một hồi sinh tử, nếu không có cách nào thành công, nhất định tử vong, cũng vì thế mà khiến cho nhóm Lão Tổ tu luyện đến trình độ Trảm Linh, có rất nhiều người … không dám tiếp tục chém xuống.

Không thành công, thì tất vong!

Mạnh của Trảm Linh, là mạnh ở ý cảnh, có thể ảnh hưởng đến thần thông, có thể thay đổi quy tắc, có thể làm theo ý mình. Nên ở góc độ của tu sĩ Nguyên Anh mà nhìn, thì những chuyện này là chuyện không thể nào.

Như Kháo Sơn Lão Tổ, có thể nâng Triệu quốc hành tẩu, tuy nói là có liên quan đến tu vi, nhưng dù sao ở thời điểm nó chở Triệu quốc đào tẩu, biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể là Trảm Linh!

Như Hàn Tuyết Lão Tổ, lực lượng một người, lay động bát phương, cho đến khi tu vi ông ngã xuống, lúc này mới dẫn tới cường địch.

Muốn bước vào Trảm Linh, nhất định phải chém đao thứ nhất.

Mà đao này, đối với tất cả tu sĩ sau Nguyên Anh mà nói, cũng như là một cái khe trời ngăn cách. Vách ngăn này, cản trở rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, khiến chon bọn họ không thể không dừng lại ở Nguyên Anh đại viên mãn, cho đến khi thọ nguyên đoạn tuyệt, trở thành hài cốt quy khư.

Tuổi không quá ngàn, nghịch không được thiên, thì làm sao trảm linh!

Thọ nguyên của Nguyên Anh gần ngàn năm, mặc dù có thể dùng thiên địa đại dược gia tăng thọ nguyên, cũng vẫn không thể qua nổi ngàn tuổi. Đây là một phần pháp tắc của thiên địa, là tuổi thọ cực hạn của tu sĩ.

Mà đao trảm linh đầu tiên, có thể chém ra từ năm trăm đến một ngàn năm thọ nguyên. Về phần cụ thể nhiều ít ra sao, thì do người định ra, do ý cảnh mà thành … Nhưng bất kể như thế nào, thọ nguyên của bản thân, nhất định có thể qua ngàn!

Một khi quá ngàn, chính là nghịch thiên!

Cho nên Trảm Linh khó, khó tới không thấy nhiều … khó tới cực hạn rồi!

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí