Loại bỏ chướng ngại cuối cùng trên người Tô Niệm, anh hạnh phúc mà nhìn cô gái nhỏ đang trơ trọi nằm dưới thân mình.
Tuyệt mỹ.
Hàn Thiên cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần nhỏ trên người mình ra, ***** liền hiện ra trước mắt, làm Tô Niệm có phần hoảng, nhìn chăm chăm lấy nó, cô không thể ngờ rằng ****** như thế.
"Thiên"
Tô Niệm lại lần nữa la lên, tây đập loạn xạ vào ngực Hàn Thiên.
Ngoan"
Đôi môi Hàn Thiên hài lòng treo ý cười.
Thế là từ nay, Tô Niệm chính thức là của riêng Hàn Thiên anh rồi.
Tô Niệm của anh khóc mất rồi, cô chưa gì đã đòi đầu hàng rồi sao? Anh còn chưa làm ăn gì được cả.
"Ngoan, nín đi.
Anh dừng lại"
Hàn Thiên lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng mà dụ dỗ.
Miệng thì nói dừng lại, nhưng mà vẫn tham lam ở trong người cô chờ thời cơ.
"Niệm Niệm, em không thấy thoải mái sao?"
"Em đau"
"Niệm Niệm, lần này nữa thôi, thả lỏng ra sẽ không đau nữa, được không?"
Thật sự Tô Niệm không muốn nữa, nó không hề thoải mái như anh nói, cô chỉ cảm nhận được nó rất đau mà thôi.
Nhưng mà nhìn anh cô cũng không nỡ.
Đành gật đầu chiều theo ý anh lần nữa.
Tô Niệm cũng không còn cảm thấy đau nữa mà thay vào đó là cảm giác sung sướng thoải mái đến khó tả.
Cô bắt đầu hưởng thụ từng chút từng chút một.
Cảm giác này đúng là khiến người ta chết mê chết mệt.
Cả hai ôm lấy nhau mà thở hỗn hển..