Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2117: Ngàn Năm Trước Đó (1)



Hắn cực kỳ tưởng niệm các đồng bạn nhỏ kia của mình, Qua Qua, Tứ Bảo, quân sự… Có bọn họ, mình có thể an tâm rất nhiều, giống như trước đây, chỉ cần huynh đệ đồng lòng, mặc kệ đối mặt đối thủ cường đại nữa, hắn cũng chưa từng thật sự sợ.

Cho dù chỉ có một mình quân sự ở bên cạnh mình cũng tốt. Lấy trí mưu của hắn, khẳng định sẽ ra cho mình không ít chủ ý.

Diệp Thiếu Dương thở dài, bỏ qua một bên những suy nghĩ này, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu thổ nạp. Hắn hiện tại, phải dốc hết khả năng tối đa chữa trị đan điền, khôi phục thực lực, cũng may tâm pháp thổ nạp đại chu thiên thần diệu vô cùng, tốc độ khôi phục vượt xa mong muốn lúc ban đầu của Diệp Thiếu Dương. Đây xem như chuyện duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng.

Trong núi rừng, có một lầu trúc nho nhỏ, chung quanh không có gia đình, chỉ có một mảng rừng phong, trong thung lũng chất đầy lá rụng, có một dòng suối nhỏ, trên dòng suối bắc một cây cầu đá cổ xưa.

Một nam nhân búi tóc mặc cổ trang, đứng ở trên cầu, nhìn suối nước chảy xuôi dưới cầu, vẻ mặt lặng im, không biết đang nghĩ cái gì

Không biết qua bao lâu, một bóng người từ trong nhà trúc nhỏ phía sau hắn đi ra, là một nữ tử yểu điệu mặc váy lụa, đi mãi đến phía sau hắn, đáng với hắn một hồi, nói: “Tam Lang, chàng sao mãi không đi vào.”

Người đứng ở trên cầu, chính là Lâm Tam Sinh.

Lâm Tam Sinh quay đầu, nhìn cô, tuy gần đây mỗi ngày đều đối mặt nhau, nhưng Lâm Tam Sinh mỗi lần nhìn thấy cô, vẫn đang có một loại cảm giác tựa như ảo mộng, tâm nguyện mấy trăm năm,

cuối cùng được như nguyện, hắn hầu như cảm giác đây không phải sự thật. Uyển Nhi mình đau khổ đợi mấy trăm năm, ngay tại trước mặt mình… Cô cũng là quỷ.

Không lâu trước đó, Từ Phúc thực hiện hứa hẹn mang Lâm Tam Sinh xuyên về tới Minh triều… Uyển Nhi vừa tự thắt cổ mà chết, hồn phách còn chưa đi âm ty, Lâm Tam Sinh dối xưng mình cũng tự sát, đặc biệt tới tìm cô, lo lắng đi âm ty phải bị chia rẽ, cho nên muốn ở lại nhân gian, tìm một nơi thanh tĩnh làm một đôi vợ chồng quỷ, Uyển Nhi có thể đầu gối tay kề với hắn, tự nhiên cũng đáp ứng.

Vì thế Lâm Tam Sinh dẫn cô đi gặp Từ Phúc, Từ Phúc mang theo bọn họ lại lần nữa xuyên qua thời không, đi một triều đại hai người không biết chủ yếu là hai người đều không có ý đi hỏi thăm, dù sao ở nơi nào cũng giống nhau, loại cảm giác mông lung này, càng làm bọn họ cảm giác được trên đời chỉ có hai người bọn họ.

Hai người cùng nhau tìm tới nơi non xanh nước biếc nhưng không có người này, nhà trúc cũng là có sẵn, tuy hai người là quỷ, không cần ăn cơm nấu cơm, cũng không sợ gió thổi mưa xối nắng phơi, nhưng dù sao có một căn nhà như vậy, sẽ cũng có cảm giác ngôi nhà.

Uyển Nhi tuy đối với tất cả cái này có chút mê mang, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn là theo hắn cùng nhau đi, cũng không hỏi nhiều cái gì, dù sao Lâm Tam Sinh với cô mà nói, đã là tất cả.

“Ta nghĩ tới một số bằng hữu trong quá khứ.” Lâm Tam Sinh hương Uyển Nhi cười cười, đưa tay đi sờ khuôn mặt của cô, hai người đều là quỷ, tự nhiên là có thể có tiếp xúc cơ thể.

“Bằng hữu quá khứ?” Uyển Nhi nhíu mày.

“Ồ, bạn cũ.” Lâm Tam Sinh vội vàng sửa lại. Uyển Nhi là quỷ Minh triều, ít nhất lúc này, cô còn dừng lại ở Minh triều, mà đám người Lâm Tam Sinh và Diệp Thiếu Dương cùng nhau lăn lộn lâu, học một bụng tiếng thông tục mấy trăm năm sau, thỉnh thoảng liền toát ra một câu, làm Uyển Nhi nghe không hiểu.

Uyên Nhi ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, nói: “Người chàng nói là hoàng đế sao?”

“Hoàng để ” Lâm Tam Sinh cười khổ, mình bởi vì hắn, mất đi tình yêu, hầu hạ hắn mấy trăm năm, nên làm cho hắn đều đã làm, hơn nữa bây giờ Kiến Văn Đế ở Phong Chi Cốc lăn lộn rất không tệ, mình thật sự không nhớ gã gì cả. Hắn nhớ nhất, là Diệp Thiếu Dương, còn có một đám bạn kia.

Quỷ là không cần ngủ, tự nhiên cũng sẽ không nằm mơ. Nhưng Lâm Tam Sinh rất muốn dùng bốn chữ “hồn khiến mộng nhiễu” này để hình dung ngày tháng mình gần đây, hắn luôn nhớ tới Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo bọn họ, bọn họ ở dân quốc… Không biết hiện tại thế nào?

Tuy hắn đáp ứng Từ Phúc làm như vậy, cũng là vì Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn hiện tại luôn có một loại cảm giác áy náy: mình và Uyển Nhi cùng nhau ẩn cư, làm vợ chồng quỷ lâu dài, lại đem đám người Thiếu dương v*t dân quốc, đối mặt các loại nguy hiểm.

Loại cảm giác này ở trong đầu hắn không lái đi được, hắn rất muốn đi giúp bọn họ, kề vai chiến đấu với bọn họ…

Uyển Nhi kéo cánh tay hắn, nói: “Chàng có phải có chuyện gì gạt thiếp hay không, chàng gần đây nói rất nhiều lời, giống như đều không phải ngôn ngữ của chúng ta thời điểm đó, thiếp với chàng là vợ chồng, có cái gì hy vọng chàng có thể nói cho thiếp biết.”

Lâm Tam Sinh bắt đầu dao động, nghĩ nên nói cho cô chân tướng hay không, cuối cùng vẫn chiết trong một chút, nói với cô: “Có chuyện, ta quả thật chưa nói cho nàng, ta ở sau khi tự sát… Ta gặp thuật sĩ Từ Phúc, chính là vị kia lúc trước đem chúng ta đưa tới nơi này, trên tay hắn có món đồ, gọi là Sơn Hải Ấn, có thể dẫn người ta xuyên qua thời không.”

Lâm Tam Sinh dùng một đoạn giải thích rất dài, nói rõ với Uyển Nhi cái gì là xuyên qua thời không, chờ sau khi cô lý giải, nói cho cô: “ Ta lúc trước vì tìm kiếm hoàng để chuyển thể, đi mấy trăm năm sau, kết bạn một nhóm bạn thân, đều là pháp sư…”

Lâm Tam Sinh lại đại khái nói một số việc mình cùng Liên Minh Tróc Quỷ cùng nhau trải qua, cùng với tình cảnh hiện tại của Diệp Thiếu Dương.

Cái này rất dễ lý giải, Uyển Nhi sau khi nghe xong, nói: “Tam Lang, chàng đã hoài niệm bạn cũ, vì sao không bảo Từ Phúc kia cho chàng đi mấy trăm năm sau, gặp lại bọn họ?

Lâm Tam Sinh cười khổ nói: “Ta nếu là đi, nàng làm sao bây giờ?”

“Thiếp có thể đi cùng chàng, dù sao chúng ta ở nơi nào cũng là giống nhau, lại có gì quan hệ đâu?”

Lâm Tam Sinh lắc đầu, nói: “Nàng lại không thể đi.”

“Vì sao?”

“Ta không hiểu rõ lắm, nhưng Từ Phúc này từng nói cho ta, nếu là trở về, tất nhiên chỉ có thể bỏ lại nàng, một mình một người đi qua.” Lâm Tam Sinh ôm cánh tay của cô, thâm tình nói, “Ta thật không dễ gì mới tìm được nàng, có thể nào nhẫn tâm bỏ lại nàng.”

Uyển Nhi không nói.

Hai người ngồi ở trên cầu, ngây người một hồi lâu, đột nhiên cảm giác được có người xâm nhập, Lâm Tam Sinh quay đầu nhìn, trong rừng trúc một người đi ra, mặc đạo bào kiểu cổ màu lam, râu đen bay bay, Lâm Tam Sinh liếc một cái liền nhận ra tới là Từ Phúc.

Từ Phúc đi thẳng tới, Uyển Nhi biết bọn họ có chuyện muốn nói, hướng Từ Phúc nhún chân chào, bản thân bay vào nhà trúc.

Từ Phúc tiếp tục đi về phía trước, Lâm Tam Sinh đi theo, đi tới lúc ra khỏi rừng trúc, bên ngoài chính là vách đá, Từ Phúc khoanh chân ngồi ở bên cạnh vách núi, hóng gió, nhìn qua rất thích ý.

Lâm Tam Sinh ở phía sau hắn yên lặng quan sát, nói: “Từ lão tổ, ta vẫn luôn muốn biết, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ, ngươi vì sao có thân thể, nhưng hình như có năng lực cưỡi gió mà đi?”

Từ Phúc nói: “Ta đã siêu thoát lục đạo luân hồi, phi nhân phi quỷ, sao có thể dùng lẽ thường để cân nhắc.”

Lâm Tam Sinh nghĩ tới hình thái của Đạo Phong, giống như không khác lắm với gã, dù sao đều là loại trâu bò cả, cũng không hỏi nữa, nói: “Từ lão tổ tìm ta có việc?”

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí