Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1257: Gặp lại lệ quỷ (1)



Tào Lộ đi đường, chỉ có mũi chân chạm đất, giống như múa bale, nhưng xem cô ấy không có bộ dáng phải cố sức một chút nào, tại sao có thể như vậy?

“Chị muốn nhìn sao!”

Tào Lộ đột nhiên tăng thêm ngữ khí, chợt ngẩng đầu. 

Sau khi vào nhà, cô luôn cúi đầu. Tạ Vũ Tình từ đầu tới giờ chưa từng thật sự nhìn thấy mặt cô, một lần này, rốt cuộc đã thấy.

Tào Lộ không có mắt!

Giữa mí mắt, là hai lỗ thủng tối đen, khuôn mặt cũng là bị bẹp, cô ấy nhếch cái miệng rộng hướng mình cười, giữa môi không có lưỡi cùng răng, cũng trống trơn. 

Tạ Vũ Tình nháy mắt đã hiểu, đứng ở trước mặt mình, không phải Tào Lộ, mà là da của cô ấy!

“A!”

Tạ Vũ Tình lớn tiếng hét rầm lên, liên tục lui về phía sau, phía sau lưng tì ở trên cánh cửa gỗ kia, cửa gỗ vốn bị khóa không mở ra được, lần này lại bị mình phá vỡ. 

Tạ Vũ Tình ngã trên đất, nhìn “Tào Lộ” không ngừng bay tới, không ngừng lui về phía sau, lớn tiếng nói: “Cô đừng hại tôi, tôi là pháp sư, tôi là đệ tử Mao Sơn!!”

Tào Lộ đứng lại, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười.

Một nụ cười bình thường như vậy, xuất hiện ở trên mặt một tấm da người, không có tận mắt đến nhân căn bản không thể tưởng tượng trận này mặt quỷ dị cùng khủng bố. 

Dù là Tạ Vũ Tình từng gặp rất nhiều ác quỷ cương thi, giờ phút này nhìn thấy cảnh này, vẫn hết hồn, quan trọng nhất là, trước kia mỗi lần xử lý sự kiện thần quái, đều có Diệp Thiếu Dương ở bên người, một lần này lại là mình một mình một người, lại là bất ngờ không kịp phòng bị như vậy...

Ngay sau khi Tào Lộ đứng lại, phía sau Tạ Vũ Tình đột nhiên vang lên một tiếng cười, cười rất khẽ, trong quỷ dị mang theo một chút khinh miệt.

Tạ Vũ Tình đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một “người” tứ chi úp sấp ở trên đất, tư thế giống con cóc, nhếch miệng, một cái đầu lưỡi màu đỏ tươi ở bên miệng quét tới quét lui. 

Trong phòng có cửa sổ, có ánh sáng ảm đạm chiếu vào, làm Tạ Vũ Tình thấy rõ thứ trước mặt này, cả người đỏ đậm, bôi đầy máu cùng chất lỏng dinh dính, một đôi tròng mắt cùng lợi gấp khúc lan tràn mạch máu, bại lộ ở trong không khí, làm Tạ Vũ Tình chợt hiểu ra, đây là một người bị lột da!

Cô ta là Tào Lộ, chẳng qua đã bị lột da, một phân thành hai, hình thành hai thực thể!

Mà thi thể trước mặt bị lột da này, ngũ quan bởi vì không có làn da bao trùm, con mắt lồi ra, tỏ ra đặc biệt lớn, cao răng bởi vì không có môi bao trùm, cũng biểu hiện ra một bộ dáng giống như nhe răng trợn mắt. 

Hình dạng này, quả thực so với tấm da người không có ngũ quan kia càng thêm kích thích thị giác thần kinh!

“A!” Tạ Vũ Tình lớn tiếng hét rầm lên.

Đúng lúc này, da người của Tào Lộ đột nhiên cúi người bổ nhào lên, bóp chặt cổ Tạ Vũ Tình, sau đó cả tấm da người dán lên, từng chút một bao trùm thân thể Tạ Vũ Tình. 

Tạ Vũ Tình liều mạng giãy dụa.

Đột nhiên, một ánh sáng màu tím từ trên ngón giữa tay phải của cô bắn ra, đem tấm da người bắn ra ngoài, kêu thảm một tiếng ngửa mặt té ngã, nhất thời giống như xì hơi, dính bẹp trên mặt đất.

Tạ Vũ Tình lập tức xông ra ngoài. 

Lúc này Kỳ Thần một cước đá văng cửa hô: “Lão đại làm sao vậy!”

Tạ Vũ Tình nhào vào trên người hắn, lại giữ chặt Tào mẫu bên cạnh đang ngẩn người, hướng dưới lầu nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên, chạy mãi ra khỏi cái sân lớn, đứng dưới ánh mặt trời, cảm giác mới hơi ổn hơn chút, quay đầu nhìn lại, không có ai đuổi theo xuống.

Ý chí gắng gượng chống đỡ của Tạ Vũ Tình nháy mắt sụp đổ, ngã ngồi trên mặt đất, đem di động ném cho Kỳ Thần, “Tay chị nhũn ra rồi, mau gọi điện thoại cho Thiếu Dương, mau!” 

Kỳ Thần tiếp nhận di động của cô, ở trong danh bạ điện thoại tìm một lần nói: “Cái nào là Diệp đại ca?”

“ ‘Lão quái thú’ kia chính là hắn!”

Lão quái thú... Ghi chú chơi nhau vậy. 

Hai mươi phút sau, Diệp Thiếu Dương chạy tới nơi, vừa thấy mặt đã hỏi: “Chuyện là thế nào?”

Tạ Vũ Tình nhìn thấy hắn, một tảng đá trong lòng rơi xuống, đi lên túm cổ áo hắn, oán giận nói: “Cậu không phải nói không phải sự kiện thần quái sao, chị thiếu chút nữa đã chết!”

“Ặc... Vậy chị vì sao không có việc gì?” 

“Nhẫn Hắc Diệu Thạch đã cứu chị một mạng!”

“Ồ ồ, vậy tính là huề nhau.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ cười cười hỏi, “Nơi nào ma quỷ quấy phá, mang tôi đi.”

Tạ Vũ Tình chỉ chỉ phòng Tào Lộ ở lầu hai, lúc trước tình huống khủng bố kia còn rõ ràng ở trong mắt, vì thế dùng sức lắc đầu, tuyệt đối không muốn lại nhìn thấy nữ quỷ da người kia cùng thi thể bị lột da nữa. 

“Có tôi ở đây chị còn sợ gì.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì nhún vai, đi lên lầu hai, trực tiếp đi vào căn phòng ma quỷ quấy phá.

Ở trong lòng hắn, căn bản là không đem quỷ quái trong phòng để trong lòng, tuy quỷ có thể đả thương người ít nhất đều có tu vi nhất định, nhưng ở trong mắt hắn gã thiên sư này, cũng không có gì khác với cỏ rác cả. 

Vào nhà, Diệp Thiếu Dương cảm thấy âm khí nồng đậm, quả nhiên ma quỷ quấy phá.

Diệp Thiếu Dương dán một tấm Huyết Tinh Phù ở trên khung cửa, như vậy nếu nữ quỷ kia còn ở trong phòng mà nói, tuyệt đối trốn không thoát.

Tiếp theo, hắn thong dong đem bức rèm kéo ra, để căn phòng sáng ngời lên, tiếp theo, hắn thấy được một tấm da người dán ở trên mặt đất, là một nữ nhân, Diệp Thiếu Dương đi đến trước mặt nhìn, quả thực có chút ghê người. 

Tạ Vũ Tình chưa bị dọa ngất ngay tại chỗ, thật sự là vạn hạnh.

Nhẫn Hắc Diệu Thạch kia bình thường hấp thu nhật tinh, giống như di động sạc điện, có giới hạn dung lượng, gặp được tà vật tập kích, sẽ phóng thích linh lực, tạo thành thương tổn cho đối thủ, sau đó giống như lượng điện dùng hết, nếu thừa dịp thời gian này không chạy mà nói, một khi tà vật khôi phục lại, tiến công một lần nữa, cái nhẫn cũng sẽ vô dụng.

Đẩy cửa tiến vào phòng nhỏ, đây là một gian phòng kho nhỏ kiểu gác, bên trong chất đầy tạp vật. 

Không có thi thể lột da Tạ Vũ Tình nói, nhưng trên mặt đất có một vũng máu cùng dịch dính, lan tràn mãi đến trên tường và trên cửa sổ, cửa sổ đã bị mở ra, rất hiển nhiên, thi thể kia đã bỏ trốn từ nơi này.

Diệp Thiếu Dương về tới gian ngoài, ghé vào trên cửa sổ nói cho Tạ Vũ Tình không có việc gì rồi, gọi cô đi qua.

Tạ Vũ Tình nhìn thấy một màn trước mắt nói: “Kỳ quái, nó đã có thể xuất hiện ở bên ngoài ban ngày, vì sao phải chạy trốn, mà không phải đuổi giết chị, dù sao cũng là phải nhảy cửa sổ.” 

“Trên người chị có nhẫn Hắc Diệu Thạch, nó không rõ manh mối, nghĩ đến chị là pháp sư, không dám ở lâu.”

Tạ Vũ Tình nói: “Vì sao sau khi bị lột da, thi thể cùng da người đều có thể biến thành quỷ, chẳng lẽ hồn phách còn có thể chia làm hai phần hay sao?”

“Là có vấn đề, tạm thời đừng thảo luận, đuổi theo nói sau!” 

“Đuổi theo như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, nhìn thoáng qua di động nói: “Hơn năm giờ, còn có nửa giờ nữa là trời tối, sau khi trời tối, tìm nó là khó khăn, chúng ta còn có nửa giờ thời gian.”

Nói xong, từ trong ba lô lấy ra mấy tấm linh phù, dùng bút chu sa bắt đầu vẽ. 

Tạ Vũ Tình hỏi: “Nó vừa rồi chính là từ nơi này đào tẩu, ánh mặt trời đối với nó tựa như không có thương tổn gì nhỉ?”

“Ánh mặt trời sẽ tiêu hao tu vi của tất cả tà vật, yếu bớt thực lực của chúng nó, con tà vật này tu vi có hạn, chống đỡ nó không thể đi được quá xa dưới ánh mặt trời, nhưng trời vừa tối sẽ khác.”

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí