Ma Đạo Tổ Sư

Chương 11: Kiêu căng (ngũ)



Đầu Ôn Ninh hơi cúi, hai tay bỏ thõng, phảng phất như một con rối đang đợi kẻ thao túng đưa ra mệnh lệnh.

Mặt hắn ta trắng bệch nhưng thanh tú, thậm chí còn có chút u buồn tuấn dật. Nhưng bởi vì trong đôi mắt không có con ngươi, chỉ còn một màu trắng chết chóc chướng mắt, hơn nữa lại thêm vài vết rạn nứt màu đen bò từ cổ lên trên hai gò má, đã khiến nét u buồn này biến thành vẻ u ám đáng sợ. Vạt áo và ống tay áo của trường bào rách nát tả tơi, lộ ra cổ tay cũng một màu trắng bệch, mang còng sắt đen kịt và dây xích, cả mắt cá chân cũng vậy. Tiếng vang leng keng leng keng kia phát ra khi hắn ta kéo xích sắt di chuyển theo. Một khi đứng yên, tất cả cũng đều quay về yên tĩnh.

Không khó nghĩ ra tại sao các tu sĩ ở đây đều sợ muốn vỡ mật. Ngụy Vô Tiện cũng chẳng thể ung dung hơn những người khác, sóng to gió lớn trong lòng hắn đã trào dâng qua đầu rồi.

Không phải Ôn Ninh không nên xuất hiện ở đây, mà là không nên xuất hiện ở cõi đời này! Từ trước trận vây quét Loạn Táng Cương Di Lăng, hắn ta đã nên hoá thành tro bụi rồi mới đúng. Bằng không, nếu như khi đó Ôn Ninh còn đứng hầu dưới trướng Di Lăng lão tổ, trận vây quét đó tuyệt đối, chí ít tuyệt đối không thể dễ dàng thành công cứ như một trò đùa.

Kim Lăng nghe thấy người bên ngoài kêu tên của Ôn Ninh, mũi kiếm vốn chỉ vào Thiên nữ thực hồn không tự chủ được thay đổi phương hướng. Thiên nữ thực hồn thừa lúc gã phân tâm, mừng rỡ giương cánh tay dài ra, nhấc gã lên.

Thấy nó đã há to miệng dí sát vào mặt Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện không dằn nổi lo lắng trong lòng, giơ sáo lên lần nữa. Tay hắn có hơi run rẩy, giai điệu thổi ra cũng rung động theo, thêm vào cây sáo này chế tác sơ sài, âm thanh thổi ra mất tiếng khó nghe. Wu hu vài cái, Ôn Ninh chuyển động theo tiếng.

Lần khẽ động này, chỉ chớp mắt đã chuyển tới trước mặt Thiên nữ thực hồn, Ôn Ninh tung một chưởng. Cổ của Thiên nữ thực hồn kêu kèn kẹt, cơ thể không nhúc nhích, đầu lại bị một chưởng này vỗ đến độ xoay nguyên một vòng lớn, mặt quay về phần lưng, nhưng vẫn mỉm cười. Ôn Ninh lại dùng tay không chém xuống một cái, cánh tay phải tóm Kim Lăng của Thiên nữ thực hồn liền bị chém đứt lìa.

Thiên nữ thực hồn không quay đầu mình về đúng hướng, mà là quay thân một vòng, dùng chính mặt và phần lưng của mình quay về phía Ôn Ninh. Ngụy Vô Tiện không dám buông lỏng, hít một hơi rồi cúi đầu, điều khiển Ôn Ninh nghênh chiến. Nhưng mà hắn càng thổi, lại càng hoảng sợ.

Tẩu thi cấp thấp không biết tự suy nghĩ, thường phải cần mệnh lệnh của hắn gia trì dẫn dắt. Mà tình huống của Ôn Ninh thì lại không giống, Ôn Ninh là một cỗ hung thi cao cấp nhất do hắn luyện chế ra, đương thời gần như chỉ có một, tính cách, hành động, thậm chí lời nói cũng giống như khi còn sống, không khác gì người sống, chỉ khác là không sợ đau, không sợ nóng, không sợ lạnh, không sợ độc, không sợ mọi thứ mà người sống thấy sợ.

Nhưng Ôn Ninh lúc này, rõ ràng không có ý thức của mình!

Đang nghi ngờ không thôi, giữa trận truyền đến từng loạt tiếng kinh hô. Hoá ra Ôn Ninh liên tục đá đánh, vững vàng đè Thiên nữ thực hồn xuống đất, lại ôm lấy một tảng đá lớn cao hơn người bên cạnh, nâng lên phía trên Thiên nữ thực hồn, đập ầm ầm lên trên người nó.

Từng cái từng cái một, đập đến tận khi cơ thể nó nát tươm, chết tươi mới thôi!

Trong đống đá vụn, có một hạt châu trắng như tuyết phát ra vầng sáng óng ánh lăn ra, đây chính là đan nguyên được ngưng tụ thành sau khi Thiên nữ thực hồn nuốt chửng mười mấy hồn phách của người sống, nếu thu nó lại rồi xử trí cẩn thận, mấy người vừa bị hút hồn phách còn có thể phục hồi như cũ. Thế nhưng lúc này, lại không có ai ngó ngàng tới việc đi nhặt hạt châu kia. Tất cả mũi kiếm nhắm vào Thiên nữ thực hồn đều quay về hướng ngược lại.

Một tu sĩ khàn giọng nói: "Bao vây hắn ta!"

Có người ngập ngừng chẳng hưởng ứng, nhiều hơn cả là do dự không quyết định, chầm chậm lùi về sau. Tên tu sĩ kia lại hô: "Các vị đạo hữu, dù sao cũng nên ngăn đừng cho hắn ta chạy. Đây chính là Ôn Ninh đấy!"

Câu nói này đánh thức mọi người, Thiên nữ thực hồn kia há có thể so sánh với Quỷ tướng quân, tuy không biết tại sao hắn ta lại xuất hiện lần nữa, nhưng bắt một ngàn con Thực Hồn sát cũng chẳng thể nào sánh được với một Ôn Ninh, dù sao đây cũng chính là thủ hạ đứng đầu dưới trướng Di Lăng lão tổ, là một con chó điên cắn người không kêu, nếu có được thù từ đây tất nhiên có thể dương danh trăm nhà, một bước lên trời! Bọn họ lên núi Đại Phạm vốn để săn đêm, tranh cướp yêu thú hung sát nhằm tăng kinh nghiệm, nói như thế, khó tránh khỏi làm động lòng người. Nhưng vài tu sĩ đã tận mắt trông thấy Ôn Ninh lúc phát cuồng lại không dám làm bừa, thế là, tên tu sĩ kia lại kêu: "Sợ cái gì, Di Lăng lão tổ có ở đây đâu chứ!"

Đúng vậy, có gì đáng sợ chứ, chủ nhân của hắn ta đã bị chém thành muôn mảnh rồi mà!

Mấy thanh phi kiếm lượn lờ luẩn quẩn quanh Ôn Ninh, vài cái hạ xuống, vòng tròn kiếm đột nhiên thu nhỏ lại. Ôn Ninh vung tay, xích sắt nặng trĩu quét ngang, đánh văng tất cả phi kiếm. Sau đó cất bước đi ra, bóp lấy cổ của kẻ cách hắn ta gần nhất, nhẹ nhàng nhấc lên, nâng khỏi mặt đất.

Ngụy Vô Tiện biết tiếng sáo ban nãy thổi quá vội quá mạnh, khiến hắn ta phát ra hung tính, một làn điệu nổi lên trong đầu, ổn định tâm trạng, thổi ra một khúc khác.

Làn điệu lần này ôn hoà yên tĩnh, rất khác nét quỷ dị chói tai ban nãy. Ôn Ninh chuyển hướng đến nơi truyền ra tiếng sáo, Ngụy Vô Tiện đứng yên tại chỗ, đối diện với hai mắt không có con ngươi của hắn ta.

Chỉ chốc lát sau, Ôn Ninh thả lỏng tay, hai cánh tay buông xuống, đi từng bước một về phía hắn.

Hắn ta cúi gục đầu, kéo theo xích sắt, thái độ có hơi ủ rũ. Ngụy Vô Tiện vừa thổi vừa lui, dụ hắn ta rời đi, thoát thân ẩn náu. Cứ đi như vậy một đoạn, vào vào trong rừng núi, đột nhiên hắn ngửi thấy một mùi đàn hương lành lạnh. Lưng hắn va vào một người, cổ tay nhói đau, tiếng sáo im bặt. Xoay người nhìn lại, chính diện nghênh đón cặp mắt có màu cực nhạt kia của Lam Vong Cơ.

Không ổn, năm đó Lam Trạm tận mắt thấy hắn thổi sáo ngự thi!

Một tay của Lam Vong Cơ mạnh mẽ túm chặt Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh ngơ ngác đứng ở nơi cách bọn họ chưa tới hai trượng, chậm chạp nhìn quanh, dường như đang kiếm tìm tiếng sáo đột nhiên biến mất. Nơi núi rừng xa xa có ánh lửa và tiếng người tràn lan, mạch suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng xoay chuyển, quyết định thật mau: "Thấy thì đã sao. Biết thổi sáo có ngàn ngàn vạn người, kẻ học Di Lăng lão tổ lấy tiếng sáo khu thi lại nhiều đến mức có thể tự lập thành một phái, đánh chết cũng không nhận!" Mặc kệ cái tay túm hắn kia, nhấc sáo lên thổi tiếp. Lần này thổi còn gấp hơn nữa, như thúc như trách, khí tức bất ổn, thổi đến âm cuối, càng thê lương chói tai. Chợt thấy tay Lam Vong Cơ dùng sức, phần cổ tay sắp bị y cứ thế bóp gãy, ngón tay Ngụy Vô Tiện buông lơi, ống sáo rơi xuống đất.

Đồng thời, Ôn Ninh nghe hiểu mệnh lệnh, nhanh chóng rút lui, im hơi lặng tiếng lẻn vào trong rừng núi u ám chỉ trong chớp mắt, biến mất không còn tăm tích. Ngụy Vô Tiện sợ Lam Vong Cơ đi chặn giết Ôn Ninh, trở tay cào y một cái.

Ai ngờ, từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ không hề để ý tới Ôn Ninh, chỉ lo nhìn chằm chằm vào hắn. Hai người cứ ngươi lôi ta, ta kéo ngươi, mặt đối mặt mà trừng nhau.

Ngay vào lúc này, Giang Trừng chạy tới.

Hắn ta đang ở trấn Phật Cước chịu đựng chờ kết quả, còn chưa uống xong một chung trà, đã có người vội vàng hốt hoảng leo xuống nói thứ trong núi Đại Phạm ghê gớm ra sao hung tàn thế nào, hắn ta không thể làm gì khác hơn là lại xông tới, hô: "A Lăng!"

Kim Lăng chỉ suýt nữa bị hút hồn phách mà thôi, người không bị gì cả, cố gắng đứng vững trên đất nói: "Cữu cữu!"

Thấy Kim Lăng vô sự, tảng đá lớn trong lòng Giang Trừng như được hạ xuống, lại quát mắng: "Chẳng phải trên người ngươi có tín hiệu hay sao hả? Đụng thứ này cũng không biết thả ra? Cậy mạnh cái gì chứ, cút sang đây cho ta!"

Kim Lăng chưa bắt được Thiên nữ thực hồn, cũng giận: "Không phải ngươi nói ta không thể không bắt nó hay sao?!"

Giang Trừng rất muốn tung một chưởng đập cho tiểu tử thúi này chui về bụng mẹ nó, lại không thể tự vả vào mặt, đành phải chuyển hướng sang đám tu sĩ ngã trái ngã phải đầy đất, châm chọc nói: "Rốt cuộc là thứ gì? Đánh các ngươi đẹp mặt đến thế này."

Người trưởng bối này cũng coi như đã nhọc lòng, trong những tu sĩ ăn mặc khác nhau này, có vài tên là người của Vân Mộng Giang thị cải trang thành, phụng lệnh Giang Trừng, lén lút trợ trận cho Kim Lăng. Một tu sĩ còn đang mở mắt trừng trừng: "Tông, tông chủ, là... Là Ôn Ninh đó..."

Giang Trừng hoài nghi mình nghe nhầm: "Ngươi nói cái gì?"

Người kia nói: "Là Ôn Ninh đã trở lại!"

Trong phút chốc, khiếp sợ, căm hận, phẫn nộ, không thể tin đan xen hỗn tạp hiện lên trên gương mặt Giang Trừng. Giây lát sau, hắn ta lạnh lùng nói: "Thứ này đã sớm bị tán thành tro thị chúng rồi, sao còn có thể quay trở về."

"Thật sự là Ôn Ninh! Tuyệt không sai. Tuyệt đối không nhìn lầm..." Tên tu sĩ kia chỉ vào Ngụy Vô Tiện: "... Là hắn triệu ra!"

Cuối cùng cũng đến giờ phút này rồi. Ngụy Vô Tiện mang tâm trạng đề phòng, nhưng cũng không lo lắng lắm. Bởi hắn đã sớm có cách đối đáp lấp liếm cục diện này rồi. Chỉ cần hắn có chết cũng không nhận, thì chẳng ai có thể khẳng định thân phận của hắn được.

Giang Trừng chậm rãi nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Hồi lâu, khóe miệng hắn ta kéo lên thành một nụ cười vặn vẹo, tay trái bất giác bắt đầu vuốt nhẹ chiếc nhẫn kia.

Hắn ta nhẹ giọng nói: "... Tốt lắm. Cuối cùng cũng coi như trở về nhỉ?"

Buông tay trái, một chiếc roi dài thòng xuống từ tay hắn ta.

Roi cực nhỏ, cũng như tên gọi của nó, là một luồng điện ánh tím đang phát ra tiếng xẹt xẹt, như một đường sấm bạc bò qua mây sét dày đặc ở nơi chân trời, bị hắn ta vững vàng nắm một đầu, siết chặt trong tay. Khi vung vẩy, như bổ ra một tia chớp cực kỳ mau lẹ!

Lam Vong Cơ trở cầm trong tay, tuỳ ý gẩy gẩy, như một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, tiếng đàn dẫn ra vô số gợn sóng trong không khí, va chạm với Tử Điện, thay đổi đường đánh của đối phương. Dường như tất cả suy nghĩ "tuyệt không tùy tiện giao thủ", "không trở mặt Lam gia" ban nãy của Giang Trừng đều bị chó ăn hết rồi. Trong vùng trời tối đen của núi rừng Đại Phạm, khi thì ánh tím bùng lên, lúc thì lại sáng như ban ngày, chốc chốc ầm vang tiếng sấm, lắm lúc lại là tiếng cầm réo dài. Các tu sĩ những gia tộc khác lùi ra khoảng cách an toàn, đứng ngoài cuộc nhìn, trong lòng run sợ nhưng vẫn nhìn không chớp mắt. Dù sao thì hiếm khi có cơ hội nhìn thấy hai vị cùng là tiên thủ của danh môn danh sĩ thế gia giao chiến, không khỏi đều chờ mong trận đánh ngày càng dữ dội hơn, kịch liệt hơn, trong đó cũng bao gồm cả sự kỳ vọng không thể nói, chỉ trông chờ quan hệ giữa hai nhà Lam - Giang thật sự rạn nứt từ đây mới thú vị. Ngụy Vô Tiện ngắm đúng thời cơ, co cẳng chạy đi.

Này là hắn định chạy hả?!

Trong lòng mọi người gào thét: Tự tìm đường chết!

Giang Trừng vừa thấy hắn thoát khỏi phạm vi bảo vệ của Lam Vong Cơ, nào dễ buông tha cơ hội tốt này, nhấc tay quất xéo một roi, Tử Điện như một con Độc Long bơi ra, đánh ngay vào lưng hắn.

Ngụy Vô Tiện bị một roi này đánh đến cả người suýt nữa bay ra ngoài, cũng may có con lừa hoa kia cản cho hắn, bằng không đã va vô cây rồi. Có thể do một đòn này đánh trúng, cả Lam Vong Cơ và Giang Trừng đều đồng loạt dừng tay, cùng ngạc nhiên.

Ngụy Vô Tiện xoa lưng, đỡ con lừa bò dậy, gào lên: "Ghê gớm quá ha! Nhà lớn thế lực lớn thì ngon lắm nhỉ! Mặc sức đánh người ta! Chậc chậc chậc!"

Lam Vong Cơ: "..."

Giang Trừng: "..."

Nếu như người đoạt xá bị "Tử Điện" đánh trúng, thân và hồn lập tức tách ra, hồn phách kẻ đoạt xá sẽ trực tiếp bị Tử Điện đánh bật khỏi cơ thể. Tuyệt không ngoại lệ. Thế nhưng hồn phách người này lại vẫn như thường sau khi bị quất trúng, ngoài việc hắn không phải kẻ đoạt xá, thì không còn giải thích nào khác.

Tử Điện không đánh bay nổi hồn phách của Ngụy Vô Tiện là điều hiển nhiên. Bởi vì hắn đâu có đoạt xá, mà là được hiến xá!

Giang Trừng lòng không tin, còn định quất hắn một roi nữa, Lam Cảnh Nghi kêu lên: "Giang Tông chủ, đủ rồi chứ. Nó là Tử Điện đó!"

Tử Điện cấp tiên khí, phán đoán một lần không xong, phải hai lần mới được. Nếu như thế, vậy thì quá bẽ mặt rồi. Quất không ra là không ra, không đoạt xá chính là không đoạt xá.

Lòng Giang Trừng rối lung tung beng, chỉ vào Ngụy Vô Tiện, khó mà tin nói: "Rốt cuộc thì ngươi là ai?!"

Nếu như không phải Ngụy Vô Tiện, thì còn ai có thể triệu động Ôn Ninh bặt tích nhiều năm?!

Lúc này, kẻ quan chiến một bên cuối cùng cũng có việc để xen mồm. Gã ta đằng hắng nói: "Giang Tông chủ có chỗ không biết rồi, cái tên Mạc Huyền Vũ này, là môn... Khụ, đã từng là môn sinh khác họ của Kim gia. Nhưng bởi vì không chú tâm tu tập, linh lực thấp kém, hơn nữa còn có đam mê... Đoạn tụ nữa, quấy nhiễu đồng tu, đã bị đuổi khỏi Lan Lăng Kim thị rồi. Nghe nói còn điên rồi ha? Theo ta thấy, quá nửa là hắn tu chính đạo không thành, tức tối trong lòng nên đã đi theo đường tà đạo. Không nhất định là... Di Lăng lão tổ kia đoạt xá vào thân đâu."

Còn vài câu nữa, nhưng gã ta không dám nói trước mặt Giang Trừng.

Dù cho danh tiếng không hay ho, nhưng phải thừa nhận, trước khi Ngụy Anh phản bội Vân Mộng Giang thị, hắn chính là mỹ nam tử có tiếng gần xa, là kẽ sĩ* văn nhã lục nghệ đầy đủ, phẩm mạo xếp hạng bốn trong thế gia công tử, còn Giang Trừng "phong thần tuấn lãng" mà người ta nói tới - vừa khéo xếp hạng thứ năm, vì lẽ đó nên gã ta không dám nhắc tới việc này. Ngụy Anh kia thích nhất là làm mấy trò mờ ám với nữ tử mỹ mạo, không biết đã có bao nhiêu tiên tử bị đoá hoa đào ác ôn này gieo vạ rồi nữa, tình sử loạn tùm lum. Nhưng tuy rằng ngả ngớn phong lưu, lại chưa từng có ai nói hắn còn thích cả nam nhân. Mặc dù đã đoạt xá, muốn báo thù... Dựa vào phẩm vị của Di Lăng lão tổ, tuyệt đối sẽ không chọn cưỡi lừa ăn trái cây như vậy, hơn nữa lúc đầu còn là tên điên đoạn tụ bôi trát như quỷ treo cổ!

*mang ý là người trí thức và cũng là trai chưa vợ. Lục nghệ gồm: Lễ, nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán (có 2 loại lận, mà chắc cái này: V)

Lại có người nói thầm: "Nhìn kiểu gì cũng không giống... Hơn nữa thổi sáo dở tệ... Bắt chước mà cũng bắt chước sứt sẹo, vụng về như thế."

Năm đó trong cuộc "chinh phạt Xạ Nhật", Di Lăng lão tổ đứng trên chiến trường, cầm sáo thổi suốt một đêm dài, tung quỷ binh quỷ tướng ra như thiên quân vạn mã, đánh đâu thắng đó, người cản giết người Phật chặn giết Phật. Tiếng sáo như tiếng người trời, còn tiếng quỷ thổi tu hu như mắc cổ kia của con rơi Kim gia há có thể so? Cho dù nhân phẩn của Di Lăng cực kém đi chăng nữa, cũng không thể đem điều đó ra mà so. Quá sỉ nhục người.

Ngụy Vô Tiện hơi cảm thấy buồn rầu... Ngươi thử mười mấy năm không luyện, tước gọt vài ba cái làm ra một cây sáo nát rồi thổi cho ta nghe đi? Thổi hay ta quỳ!

Vừa nãy Giang Trừng cho rằng người này chính là Ngụy Vô Tiện, máu lạnh toàn thân đều sục sôi, nhưng Tử Điện trong tay lại nói rõ với hắn ta - không phải. Tử Điện chắc chắn sẽ không lừa hắn ta, càng sẽ không có điều gì sai sót.

Hắn ta mau chóng tỉnh táo lại, suy nghĩ: Vậy cũng không sao, cứ tìm cớ mang người này về trước, rồi dùng tất cả phương pháp đánh cho ra, không lo hắn không triệu ra thứ khác. Đồng thời cũng có thể tóm mấy tên đồng môn mà Mạc Huyền Vũ từng quấy nhiễu ở Kim gia tới tra hỏi, nếu thật sự có gì mờ ám thì không tin không để lộ sơ hở. Dù sao thì, cũng đâu phải trước đây chưa từng làm việc này.

Hắn ta nghĩ thông việc này rồi, lấy tay ra hiệu, thuộc hạ biết ý, xông tới, Ngụy Vô Tiện vội dắt con lừa nhảy ra sau lưng Lam Vong Cơ: "Làm gì đó làm gì đó!"

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, nhẫn nhịn cái hành động hết sức vô lễ lại còn ồn ào xốc nổi này của hắn.

Giang Trừng nói: "Lam nhị công tử, ngươi định cản trở Giang mỗ ư?"

Không ai trong tu chân giới không biết sự đề phòng Ngụy Vô Tiện của vị gia chủ trẻ tuổi Giang gia này đã gần đến mức điên cuồng, thà rằng bắt nhầm, tuyệt không bỏ sót, nhìn thấy người có tình nghi bị Ngụy Vô Tiện đoạt xá đều sẽ mang về Vân Mộng Giang thị nghiêm hình tra tấn, nếu để hắn ta trói người này đem về, tất nhiên sẽ dạy dỗ hắn chỉ còn nửa cái mạng. Lam Tư Truy nói: "Giang Tông chủ, sự thật đã bày ngay trước mắt. Mạc công tử vẫn chưa bị đoạt xá, ngài cần gì phải làm khó dễ một kẻ bừa bãi vô danh?"

Giang Trừng lạnh lùng thốt: "Vậy thì không biết tại sao Lam nhị công tử từ đầu đến giờ vẫn muốn che chở cho một kẻ bừa bãi vô danh nhỉ?"

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên phì phì cười rộ lên.

Hắn nói: "Giang Tông chủ à, ngươi, ngươi cứ quấy rầy ta như vậy, làm ta khó xử lắm đó nha."

Đầu mày Giang Trừng nhếch lên nhếch xuống, dự cảm mình sắp phải nhận lấy mấy lời nói không hay ho của hắn.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi nhiệt tình quá, cám ơn nha. Cơ mà ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì. Dù ta có thích nam nhân, cũng không phải nam nhân kiểu gì ta cũng thích hết đâu, cũng càng không đi với nam nhân vẫy vẫy tay kêu ta. Loại như ngươi, ta không có hứng thú."

Ngụy Vô Tiện đây là định khiến hắn ta mắc ói. Giang Trừng ghét nhất là bị người ta hạ thấp, bất luận cách thức có tẻ nhạt bao nhiêu, chỉ cần có người nói hắn ta có mặt nào đó thua kém, hắn ta sẽ tức giận trong lòng, trà không nhớ cơm không nghĩ, nhất định phải hơn xa quá khứ mới được. Quả nhiên, Giang Trừng sa sầm mặt: "Ồ? Vậy xin hỏi, làm sao ngươi mới thích?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Làm sao hả? Ừm, như Hàm Quang Quân nè, ta sẽ thích thôi."

Lam Trạm chịu không nổi nhất là cái chuyện cười tẻ nhạt mà lại còn ngả ngớn thế này, sau khi bị chọc cho mắc ói, y tuyệt đối sẽ chủ động vạch rõ giới hạn giữ một khoảng cách. Khiến hai người mắc ói cùng một lần, cực tốt cực tốt!

Ai ngờ, Lam Vong Cơ nghe xong câu này, lại xoay người sang.

Mặt y không chút biểu cảm: "Này là ngươi nói đấy."

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Lam Vong Cơ quay đầu lại, không mất lễ nghi, nhưng không cho hắn chen miệng vào, nói: "Người này, ta sẽ mang về Lam gia."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Ngụy Vô Tiện: "... Hả?"

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí