Đường Chuyên

Chương 1295: Tin Đồn



- Làm ăn tới mức không có chút tình cảm nào cả, Lão Tiền nhớ lấy, sau này nhà ta không làm chuyện mất mặt thế nữa, người ta mua bán không thành vẫn còn tình cảm, giờ làm ăn xong còn trở mặt, đúng là hiếm có.

- Phu nhân, hiện phong khí Trường An không ổn, ai cũng trở nên gian xảo, nhà trung hậu thiện lương như nhà ta không còn nhiều nữa.

Tân Nguyệt đi trước, Lão Tiền theo sau, tám gia tướng cật lực xách hai cái rương tiền, chủ tớ chửi bới Viên Thiên Cương tới tận kho. Hôm nay mọi người trong nhà có mặt đầy đủ, Tiểu Nha một tháng nữa là gả đi, đang bận trộm thêm một ít trong kho, Địch Nhân Kiệt hôm nay cũng định chui vào kho kiếm hai vị thuốc, đều là thứ an thai.

Hôm nay là ngày thái tử cho Lý Yên Dung chơi, Tân Nguyệt hứa cho nàng vào kho chọn một món trang sức, nên từ sớm đã đứng đợi trước kho.

Nhìn Vân Thọ, Lý Yên Dung vào kho, Hạ Lan đang cùng Tiểu Vũ nói chuyện bên ngoài cũng muốn đi theo, bị Tiểu Vũ kéo lại, thấy Hạ Lan tủi thân muốn khóc, Tiểu Vũ mặt lạnh tanh nói:

- Ngươi nhớ lấy, Vân gia bề ngoài nhìn có vẻ không có quy củ gì, nhưng ở đây quỷ củ lại nhiều nhất, chỉ không nói ra thôi, muốn mỗi người phải tuân thủ.

- Hiện có thể vào kho chỉ có bốn người bọn họ, sư phụ dù thương ta nhất cũng không cho ta vào kho, chỉ di phu của ngươi có thể thoải mái vào, ta cũng phải giữ quy củ.

- Hiện giờ ta nói cho ngươi biết phải giữ quy củ gì, thứ nhất, Vân Thọ là phu quân của ngươi, ngươi muốn gì bảo hắn đi lấy, tuyệt đối không được tự lấy.

- Thứ hai, đừng có lúc nào cũng so đọ với Lý Yên Dung, cha cô ta là thái tử, tương lai sẽ là hoàng đế, cha ngươi chỉ là một tên vô lại, không thể so sánh được. Người Vân gia ôn hòa, cho nên ta mới kiếm cho ngươi ngôi nhà an lạc, chỉ cần cả đời giữ bổn phận, thì phú quý không thành vấn đề, ngươi và mẫu thân ngươi đều không phải người thông minh, muốn đệ đệ và mẫu thân ngươi sống hạnh phúc, nhớ học tập từng người trong nhà này.

Hạ Lan cắn chặt môi, nước mắt rơi ra, Tiểu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào mắt nàng:

- Ta và ngươi kỳ thực là dị loại trong cái nhà này, ta có một sư phụ giỏi dạy đệ tử, ngươi thì không, chỉ có nhị di ta đây, ta dạy người chỉ dạy một lần, một khi thấy ngươi không hòa nhập vào được Vân gia, vậy lối thoát duy nhất của ngươi là về Thục, tùy tiện gả cho một nông phu, nhớ chưa.

Thấy Hạ Lan liên tục gật đầu, Tiểu Vũ mới buông tay ra, lấy trên đầu một cái sai vàng gài lên đều Hạ Lan, nhìn Hạ Lan nhu thuẫn như tiểu tức phụ, ôm lấy nàng nói:

- Nam nhân Vân gia đều là người tình cảm, tương lai ngươi sẽ sống không kém ai hết, nhị di không nhìn lầm đâu.

Hai người đang nói chuyện thì thấy bốn người Tân Nguyệt đi ra, trong tay Địch Nhân Kiệt là hai gói thuốc, cánh tay còn quàng một cái giỏ, Tiểu Nha giảu môi bị tẩu tử đuổi kho, ra ngoài vẫn còn lầm bẩm:

- Tẩu tử nho nhen, hồng bảo thạch cũng không cho.

Cổ Lý Yên Dung có thêm chuỗi hạt châu màu lục, hạt nào hạt này sáng long lanh, làm khuôn mặt càng thêm trắng trẻo, Vân Thọ thì hai tay trống không, khi Hạ Lan lòng buồn bã thì Lý Yên Dung lấy trong tay áo một chuỗi trân châu, tự mình đeo lên cổ nàng, vỗ tay nói:

- Muội muội đúng là xinh đẹp.

Hạ Lan rõ ràng lớn hơn Lý Yên Dung, nhưng lúc này đành quỳ xuống tạ ơn. Tân Nguyệt liếc mắt nhìn thấy hết, cười thầm, lại nhìn nhi tử ngốc nghếch, không vui được nữa, chẳng lẽ nam nhân Vân gia đều không hiểu phong tình như thế.

- Nam nhân Vân gia ta vì sao phải lấy lòng nữ nhân?

Lão nãi nãi cực kỳ bá đạo nói:

Lão nhân gia hiện giờ có đủ tư cách nói câu này rồi, tôn nhi giỏi giang, hầu tước sắp thành công tước, nghe nói lễ bộ đang làm sách, Hồng lư tử đang tính huyện công nào mới đủ thể hiện công tích tuyệt thế của Vân hầu.

Chuyện Vân Diệp muốn tước vị Quan Quân hầu thì trong ngoài triều đều biết, nhưng lễ bộ thượng thư rống lên trên triều, chẳng lẽ Đại Đường chuẩn bị khôi phục chế độ nhà Hán? Chẳng lẽ trăm châu Đại Đường không tìm ra phong hiệu thích hợp?

( Quan Quân hầu là phong hiệu của Hoắc Khứ Bệnh)

Đúng lúc này có một tin đồn truyền ra, Vân Diệp vốn có thể chém toàn bộ người Đột Quyết, vì sủng thiếp sinh con, nên đại quân Vân Diệp dừng lại, làm người Đột Quyết trốn mất, theo thiếu niên vương Hạ Lỗ tây chinh.

Tin này quá đột ngột, lúc này tiến tước cho một vị tướng quân kiêu xa cuồng ngạo có thích hợp hay không thành chủ lưu trên triều, đám ngôn quan lộ ra bản chất, lôi hết chuyện lớn nhỏ trong sinh hoạt của Vân Diệp ra, một vị tướng quân bách chiến bách thắng thành thứ ăn hại, hoàng đế không giết loại bại gia tử này đã là thánh ân lắm rồi, nào còn dám cầu cái khác.

- Người này là ai?

Lý Nhị hỏi một câu không đầu không đuôi, Trương Tôn thị hiểu lắc đầu:

- Nghe nói là từ phường Chiêu Hóa truyền ra, sau đó ai ai cũng biết.

- Có phải trẫm đã quá khoan dung với bách tính Trường An rồi không, sao chúng dám bình luận một vị tướng quân vì nước chinh chiến như thế, phải toàn lực điều tra, nghiêm trừng!

- Nếu như mỗi lần trẫm muốn thưởng cho một thần tử há chẳng phải đều bị ngôn luận của đám bách tính chi phối, chuyện này không thể dung dưỡng!

Hiểu rõ tính nguy hại của hành vi này, Lý Nhị nổi giận:

- Bệ hạ, nói một câu khó nghe, dân chúng muốn nói gì, chúng ta không có cách nào ngăn cản, bệ hạ muốn bắt ai? Bắt thế nào? Bệ hạ định mở tiền lệ hạch tội vì lời nói sao?

Trường Tôn thị biết Lý Nhị đang tức giận, nên đứng bên tùy ý nói:

Vân Diệp là người ra sao thì bà hiểu, hoàng đế cũng hiểu, phong tước hay không chỉ là chuyện thừa thãi.

Lý Thái ngồi đờ đẫn trên ghế nhìn trời, Hi Mạt Đế Á đầu gài mấy đóa mẫu đơn diễm lệ nép bên cạnh, len len lấy ngón chân cù bụng Lý Thái, mắt lim dim, sắc mặt đở ửng, miệng còn ngậm lọn tóc, cổ áo mở ra, cực kỳ mê hoặc..

Cù mãi không thấy động tĩnh, Hi Mạt Đế Á kéo rộng cổ áo, lộ ra bầu ngực no căng, lại lấy chân cù chỗ khác chứ không phải bụng.

- Lý Thái!

Hi Mạt Đế Á cuối cùng cũng nổi khủng, đứng dậy quát:

Lý Thái ngoáy lỗ tai, ngơ ngơ quay đầu lại, nhìn Hi Mạt Đế Á đang hầm hầm, nói:

- Muốn làm việc chờ buổi tối, ban ngày ban mặt mất thể diện hoàng gia, sau này học thêm chút quy củ Hán gia, đừng làm hư con.

Hi Mạt Đế Á như nổi điên lấy hoa gài trên tóc ném vào mặt Lý Thái, rống lên:

- Ngươi đi chết đi!

Rồi rời chòi nghỉ.

- Phiền phức!

Lý Thái làu bàu một tiếng rồi lại gây ra.

Không lâu sau Ngụy vương phi từ hậu viện đi tới, bê một ấm trà, thấy Lý Thái thả hồn trên mây, không quấy nhiễu, tới khi hắn vươn tay ra mới đặt ấm trà vào tay hắn.

- Có chuyện gì?

Lý Thái nhấp một ngụm trà hỏi:

- Thiếp thân nghe nói Hi Mạt Đế Á bất kính với chàng, chàng không nỡ khiển trách, hay là để thiếp thân đi giáo huấn, ít nhất tôn ti trên dưới cũng phải biết chứ.

Ngụy vương phi đùng đùng nổi giận:

Lý Thái vừa nhai lá trà vừa nói:

- Đi đánh kẻ vừa báo tin cho nàng hai mươi trượng, đánh xong đuổi ra khỏi phủ.

Vương phi cứng người, Lý Thái giơ ấm trà lên định đập, đột nhiên nhớ ra đây là ấm trà kiếm từ thư phòng của Vân Diệp, đặt xuống, cố nén giận nói:

- Nàng có tư cách gì xử trí Hi Mạt Đế Á? Nàng ấy là quan viên tòng ngũ phầm, không phải là nữ quan, mà là đường đường quan viên có trong sổ lại bộ. Mặc dù quan hệ giữa ta và nàng ấy ai ai cũng biết, nhưng nàng ấy không nhận phong hiệu thứ phi, cho nên từ mặt pháp lý nàng ấy là người tự do. Nhớ kỹ, trong cái phủ này nàng muốn làm gì thì làm, chớ có mưu đồ với Hi Mạt Đế Á, đó là một vị học giả chân chính, không được thiếu tôn trọng, nhớ chưa?

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí