Đường Chuyên

Chương 1031: Suy sụp



Người ta nói người trí tuệ cao thì vui thú ít, Vân Diệp hiện giờ là thế, trí tuệ nói ra là vấn đề tầm nhìn xa hay không, Vân Diệp chẳng cần trí tuệ quá cao cũng nhìn xa hơn người bình thường nhiều.

Năng lực lớn thì trách nhiệm lớn không phải là câu nói xuông, ví như hiện giờ mọi người đều uống rượu cuồng hoan thì trong lòng Vân Diệp đắng như ngậm bò hòn.

Hoàng đế ăn mặc không khác gì người bình thường, phét lác cũng một tấc lên trời, chỉ cần nhìn mặt Trường Tôn thị xấu hố là thấy manh mối, hoàng đế lúc này nhất định đang khoe khoang chuyện bách kỵ phá vạn địch, chỉ có điều tướng địch càng lúc có đẳng cấp càng cao, bất chấp sự thực khi đó Trình Giảo Kim đã quy hàng, cứ nói là bị mình đánh rơi xuống ngựa, nếu như không đầu hàng nhanh thì đầu đã thủng lỗ.

Lý Nhị uống say thì thích nhất là lấy Trình Giảo Kim ra nói, nói chung muốn được sự thực trong miệng ông ta thì phải bỏ đi Trình Giảo Kim, người đã hàng tám trăm lần lại làm phản tám trăm lần kia.

Trăng non cong cong khơi lên tình thơ của mọi người, Xích Bích ánh chiếu xiên xiên, mặt nước huyên náo, Lý Nhị hò hét muốn chiếc Đại Đế công kích đoạn vách núi màu đỏ kia, Đoàn Hồng cầm lệnh bào lên chiếc Đại Đế.

Thế là từng chiếc lưới lửa phóng qua mặt sông, uy lực thuốc nổ trong đêm càng thêm mạnh mẽ, đóa hoa lửa bùng lên làm tất cả mọi người ngây ngất, từng con rắn bạc mang tiếng rít va vào vách núi, đây là vẻ đẹp rực rỡ chưa từng có trên đời.

Vân Diệp cầm bắp ngô lên ngoạm một miếng trút giận, Đông Ngư hò hét tháo ván lắp với chiếc Đại Đế, điều khiển thuyền phía dưới mau chóng rời đi, khi mọi người đang thưởng thức pháo hoa rực rỡ thì Đông Ngư phát hiện vách núi sắp sụp rồi.

Đá lớn còn to hơn căn nhà không ngừng ném vào sông, khơi lên ngọn sóng ngập trời, Lý Thái liều mạng bảo vệ cha, Vân Diệp hò hét bảo mọi người giữ chặt, tránh bị sóng cuốn đi.

Đông Ngư không thẹn là người kiếm ăn trong nước, khi sóng lớn ập tới, hắn đã xoay mũi thuyền đối diện với ngọn sóng, loại sóng này chẳng là gì với chiếc Đại Đế, nhưng thuyền nhỏ thiếu chút nữa gặp họa.

Đợi mặt sông yên lặng trở lại thì Đông Ngư đã mướt mồ hôi rồi, nếu như chẳng phải trên thuyền có nhiều quý nhân như thế thì hắn đã cười lớn đối diện với nguy cơ này, vì đám quý nhân kia mới làm hắn cẩn thận như thế.

Trường Tôn thị mời Lý Nhị lên chiếc Đại Đế, bà cũng lên theo, Lý Nhị cứ chơi tiếp thì cái thuyền này sớm muộn cũng tan tành, ông ta ương ngạnh sẽ vô tình đưa mọi người vào hiểm cảnh.

- Con thuyền nho nhỏ sao chống lại nổi giao long chơi đùa, trẫm chẳng qua chỉ muốn thấy uy lực của quân khí, ai ngờ thiếu chút nữa rồi đời, các khanh, lên chiếc Đại Đế yến tiệc, đó mới là thuyền thực sự.

Chớp mắt Lý Nhị đã đưa bọn người ngồi giỏ trúc lên chiếc Đại Đế, để lại thuyền nhỏ cho phu phụ Vân Diệp, vừa rồi Tân Nguyệt sợ suýt chết, hiện mặt vẫn còn mang dấu nước mắt.

Vân Diệp sai Đông Ngư lái chiếc Đại Đế đi về phía trời sao, một đêm đẹp như thế này quay về quá đáng tiếc, Tân Nguyện cố nén sợ hãi, cùng trượng phu đi về phía bóng đêm mù mịt.

Ba phó dịch mau chóng dọn dẹp sạch sàn thuyền, Vân Diệp đỡ Tân Nguyệt để nàng ngồi xuống giường gấm, y đứng ở mũi thuyền, giang hai tay muốn ôm bầu trời sao vào lòng.

Bao lâu rồi không được nhìn trời sao thuần túy như thế? Khi có tâm tình thì không có cơ hội, có cơ hội lại không có tâm tình, cảm tạ Lý Nhị, ông ta đem huyên náo đi, để lại bầu trời thuần túy như vậy.

Ánh sao hiện giờ nhìn thấy, không biết là do phát ra từ bao nhiêu năm về trước, sự kỳ quái này cũng giống như mình vậy, có lẽ ánh sáo nhấp nháy kia mới là nơi chốn cuối cùng của mình.

Nước mặt đầm đìa, nhưng chẳng thể nào nói ra, vỗ mạn thuyền cảm thán trời đời không có tri âm.

Táng thân trong ánh sao có lẽ là giấc mộng đẹp nhất.

Tân Nguyệt sợ hãi tới run rẩy, chớp mắt nàng cảm giác phu quân muốn hòa tan vào ánh trăng, loạng choạng chạy tới nắm lấy góc áo Vân Diệp, nói to:

- Không cho chàng đi.

- Ta đi đâu được chứ? Ta sẽ không đi đâu hết, sẽ luôn ở bên cạnh các nàng.

Vân Diệp ôm nàng vào lòng thủ thỉ:

- Phu quân, chúng ta về thôi, thiếp sợ lắm.

- Sợ cái gì, đây là chiến trường cổ xưa, khắp nơi là ngươi có gì phải sợ? Nơi đây từng lửa cháy ngợp trời, tên bay kín mặt đất, nàng có nghe thấy không, có thấy tiếng tướng sĩ thét gào bi thương trước khi chết không?

Tân Nguyệt càng sợ hãi, ôm chặt lấy Vân Diệp như muốn cùng y hòa làm một, Vân Diệp vỗ vai nàng:

- Đừng sợ, phu quân nàng là đại tướng thủy quân, bọn họ là bộ hạ của ta mà thôi, thấy nàng phải hành lễ.

- Về thuyền!

Tân Nguyệt mặt dữ tợn ra lệnh cho Đông Ngư, nàng phát hiện phu quân rất bất thường, cứ như bị trúng tà.

- Thây chất đống hai bên sông, máu tươi len lỏi mỗi lỗ hổng của tường thành, dù cao quý hay đê hèn đều thành xương cốt, tiếng trống yếu ớt, chiến lực suy giảm, tên bắn hết, cung gãy rồi, kiếm đao va chạm, hai quân tử chiến, chim chóc im tiếng, âm hồn ngưng kết làm trời đất hôn ám, quỷ thần tụ tập thành lớp mây dầy...

Tân Nguyệt thấy phu quân càng ngày càng điên, không ngừng thúc giục Đông Ngư sớm về thuyền, không biết ma thần nào nhập vào phu quân, cần chữa trị sớm.

Vân Diệp thở dắt ra một hơi, lại giống người sắp chết đuối tham lam hít khí vào, sau vài lần, cơ thịt cứng đờ mới giãn ra, cười với Tân Nguyệt:

- Ta không sao, chẳng qua là trong lòng không thoải mái, áp ức quá lâu nên phát tiết bừa bãi một phen, nàng đừng lo, tà ma quỷ quái trên chiến trường chẳng làm gì được ta..

Lại bảo Đông Ngư không cần vội, thong thả quay về là được, bế ngang Tân Nguyệt lên, thì thầm bên tai nàng một cầu, làm Tân Nguyệt đấm y túi bụi, nhưng người ngày càng nóng, kết hôn ngót mười năm, y một mực si mê mình như thế, nàng rất kiêu ngạo.

Trên chiếc Đại Đế vẫn chiêng trống vang lừng, bữa tiệc này không tới ngày mai chưa kết thúc được, Vân Diệp không về sớm đi ngủ, mỹ nhân trong lòng mắt khép hờ nhéo y...

Vân Diệp hôm sau dậy rất muộn, dù là thế thủy trại vẫn lặng ngắt như tờ, chỉ có mông đồng không ngừng qua lại tuần tra, Đại Đế đứng im, những thuyền khác cũng đứng im, hành trình do hoàng đế an bài.

- Phu quân, khi nào chúng ta tới Nhạc Châu, hiện cách Nhạc Châu hai ngày đường nữa thôi, vì sao bệ hạ không đi, thiếp thân muốn xem sản nghiệp của nhà ta ở Nhạc Châu, nếu như còn được, sau này cứ vài năm lại phải tới, không có người nhà ta trông coi, thiếp không yên tâm.

Vân Diệp cầm một cái trâm gài bừa lên tóc Tân Nguyệt, hôm qua mình giở chứng, Tân Nguyệt không cho mình rời tầm mắt của nàng, đêm qua hoang đường cũng được nàng nói thành rất có sắc thái thần thoại.

- Phu quân muốn học tổ sư gia lên trời?

Na Mộ Nhật cằm suýt rớt ra, giữ đầu trượng phu nhìn một lúc phì cười:

- Không đâu, phu quân thương muội như thế, dù lên trời cũng mang muội theo.

Tân Nguyệt tức tối nhéo Na Mộ Nhật:

- Nữ nhân khác đều chú ý không ăn quá nhiều, muội thì cả ngày cứ nhét đồ ăn vào miệng, sắp ăn thành lợn rồi, xem hai miếng thịt này, còn cả cái mông này, có nữ nhân nhà ai trông như thế không?

- Phu quân thích là được, Hoạn Nương nói nữ nhân chỉ cần lấy lòng phu quân của mình, phu quân nói xem có đúng không?

Na Mộ Nhật kiêu ngạo đặt tay Vân Diệp lên bầu ngực mình thị uy với Tân Nguyệt:

- Đưa muội lên trời? Cho dù phu quân có thể cũng bị muội kéo xuống, mau đi xem các con, đây là ở trên thuyền, không phải trong nhà, thiếu một đứa thôi thì muội lấy mạng ra đền.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí