Dị Thế Tà Quân

Chương 178: Đề thăng như thế!



- Phía Đông cũng có người đến, chẳng qua thực lực mạnh nhất cũng chỉ là tu vi Thiên Huyền, thật sự là không biết tự lượng sức mình, đối với tam ca không thể tạo nên phiền toái gì, chúng ta đi phía Nam.

Lục trưởng lão nhìn một đám thân ảnh với quang mang màu lam da trời đang từ Đông phương bay tới lãnh đạm nói.

Tam trưởng lão gật đầu, hai tay mở ra, tốc độ nhanh hơn gấp đôi, bay ra xa nhanh như sao băng.

Lục trưởng lão cùng cửu trường lão hai người râu tóc tung bay bạc trắng, đang phi hành trong không trung thì lục trưởng lão lớn tiếng quát:

- Băng phong ba ngàn dặm, phong tuyết chú ngân thành! Phía trước có phải là chí tôn Thạch Trường Tiếu và Phí Mộng Thần Phí huynh phải không?

Thạch Trường Tiếu thân thể đang phi hành đột nhiên kềm hãm tốc độ, ngừng lại giữa không trung, mắt không chút biểu tình nhìn hai vị trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành:

- Thì ra là các ngươi!

Phí Mộng Thần cũng ngừng lại cười ha ha nói:

- Thật dự là đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại có thể gặp tam lục cửu ba đại trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành, thật sự là hân hạnh, hân hạnh!

Hắn tâm tư cẩn trọng, khi thấy chỉ có hai vị trưởng lão xuất hiện liền phán đoán vị còn lại đã đi cướp huyền đan, liền phát ra câu nói, cũng như chính là lời nhắc nhở Thạch Trường Tiếu.

Tuy rằng có rơi vào tay hai người đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn phải phân thắng bại cuối cùng, nhưng không thể nào để mấy người của Phong Tuyết Ngân Thành này chiếm tiện nghi được. Dù sao thì ba đại trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Huyền, nếu là đơn đả độc đấu đơn thì mình còn dễ dàng thủ thắng, nhưng nếu bọn họ liên kết thì cũng khó nói, đối phương dù sao cũng có tới ba người.

Thạch Trường Tiếu chậm rãi gật đầu, sắc mặt không hề thay đổi, thần quang trong mắt ẩn hiện, nhìn hai người lẳng lặng nói:

- Tránh ra!

Cửu trường lão cười nói ha hả:

- Tránh ra? Chẳng biết hai vị muốn đi đâu? Mọi người dù sao cũng đều là lão bằng hữu, nếu hai vị có việc gấp, cứ thoải mái nói ra, có lẽ hai huynh đệ chúng ta có thể giúp một tay.

Thạch Trường Tiếu cười lạnh một tiếng:

- Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta? Cho dù hiện tại tên tiểu tử Hàn Phong Tuyết tự mình xuất thủ cũng không dám nói những lời này với ta! Các ngươi thật to gan!

Tuy mỗi người ở đây ai cũng là Thần Huyền cường giả, nhưng Thạch Trường Tiếu này cũng là nhân vật trong Bát Đại Chí Tôn, huyền công của hắn đã là Chí Tôn Thần Huyền cao giai, mà ngân thành tam lục cửu chỉ là Thần Huyền sơ giai, cho dù người mạnh nhất là tam trường lão cũng chỉ là Thần Huyền sơ giai đỉnh phong mà thôi. Sự chênh lêch của hai bên không phải là nhỏ! Thạch Trường Tiếu đương nhiên có tư cách nói những lời này, nếu không phải hắn cũng có suy nghĩ giống Phí Mộng Thần, cố kỵ ba người đối phương liên thủ, lại sợ Phí Mộng Thần làm ngư ông đắc lợi, hắn đã sớm ra tay rồi!

- Lời của Thạch huynh là sao? Mọi người đều đã không gặp nhau nhiều năm, hôm nay mưa thu nhẹ nhàng, bóng đêm mê người, mọi người cùng nhau ôn chuyện xưa không phải tốt hơn sao, trong túi này của ta có chứa tuyết được đặc chế theo bí pháp của ngân thành, mọi người cùng ngồi xuống, phẩm một ly trà nhé.

Lục trưởng lão tròn mắt nói hưu nói vượn, cơn mưa tầm tã nghiêng trời thế này mà từ miệng hắn có thể nói ra hai từ "nhẹ nhàng", mà trời đêm sấm sét giật đì đùng thế này, hắn lại mặt dày nói "bóng đêm mê người", lại còn lão bằng hữu cùng nhau uống trà nữa chứ!

- Ha ha ha...

Thạch Trường Tiếu cười một tiếng dài, đột nhiên vung tay, tiếng cười càng lúc càng lớn, giống như tiếng gầm của thần long tung hoành thiên địa, cuối cùng hòa làm một với tiếng sấm ầm ầm trong không trung, "oanh oanh long long" đinh tai nhức óc!

Một đạo thiểm điện giống như xé rách bầu trời giáng xuống như một dòng kẻ nối liền thiên địa, chiếu rõ tất cả các khuôn mặt của mọi người đang từ từ trở nên trắng bệch!

Khi tia chớp này phóng ra, Thạch Trường Tiếu mang theo tiếng cười dài bay thẳng tới, một đôi nhục chưởng vung ra như nâng hai tòa núi lớn, đồng thời tấn công tới cả hai người lục trưởng lão và cửu trưởng lão!

Tuy hình bóng hắc y của hắn vẫn lưu lại tại không trung cách 2 người khoảng năm trượng, nhưng song chưởng của hắn đã tới trước ngực của lục trưởng lão và cửu trưởng lão.

- Trường tiếu kinh thiên, nhất chưởng động địa! Quả nhiên không hổ danh một trong Bát Đại Chí Tôn!

Lục trưởng lão và cửu trường lão cùng hét lớn, đồng thời xuất thủ!

Người mình thì biết chuyện nhà mình, tuy tất cả mọi người đều là Thần Huyền cảnh giới, nhưng với thực lực cường hãn của Thạch Trường Tiếu, dù cho hai người có liên thủ thì chỉ có thể duy trì thế bất bại trong thời gian ngắn mà thôi, một trong Bát Đại Chí Tôn làm sao mà dễ dàng đối phó? Thêm vào đó còn có thêm một Phí Mộng Thần đứng một bên rình mồi, lục cửu hai đại trưởng lão không dám nửa điểm chậm trễ, cùng nhau ngưng kết huyền lực toàn thân, ra tay đối kháng!

Bang bang hai tiếng, dưới một kích của Thạch Trường Tiếu, hai người đồng thời bị đánh văng ra, nhưng trong lúc văng ra, hai người tay trái nắm tay phải, tai không trung lộn một vòng đẹp mắt rồi xoay người phá tan màn mưa mà quay về vị trí cũ, soạt soạt hai tiếng vang lên, hai đạo ánh sáng như hoa tuyết hiện ra trong màn đêm.

Hàn phong phi tuyết kiếm!

Bên trong kiếm quang, trong thiên địa dường như có vô số bông tuyết tung bay, gió thổi lạnh tới thấu xương!

Thạch Trường Tiếu hưng phấn mà gào một tiếng:

- Vạn lý hàn phong khởi, mãn thiên tuyết hoa vũ! Hàn Phong Tuyết có thể dạy các ngươi bộ Hàn Phong Phi Tuyết Kiếm đến mức này cũng không hổ danh là Phong Tuyết Chí Tôn!

Hắn nói xong lập tức tung song chưởng tiếp tục tấn công, vô số đó kiếm hoa phi tuyết cũng không chạm được vào người hắn.

- Thạch huynh nói chính xác vô cùng, vì thế thành chủ của chúng ta mới bài danh thứ ba trong Bát Đại Chí Tôn!

Lục trưởng lão toàn lực vận kiếm, thân hình mơ hồ, kiếm quang cứ phát ra từng đóa từng đóa, vô cùng bá đạo.

- Thật là làm càn mà!

Thạch Trường Tiếu đã bắt đầu tức giận. Lời này của lục trưởng lão chẳng khác nào nói hắn kém xa so với Hàn Phong Tuyết! Mặc dù thật sự là kém rất xa, nhưng dám nói thẳng vào mặt của Thạch Trường Tiếu thì lại làm hắn mất hết thể diện. Hắn phi hành tại không trung, xoay người một cách quỷ dị, giống một con dơi khổng lồ bình tĩnh treo mình trên không trung.

Đột nhiên, thân ảnh đang bất động của Thạch Trường Tiếu bỗng nhiên bắt đầu di động, vô số tàn ảnh từ thân hình của hắn bay ra, cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, giống như trên bầu trời xuất hiện một cách đồng thời vô số Thạch Trường Tiếu, đứng thành một hàng thẳng tắp trong không trung!

Một tiếng hú dài vang lên, vô số Thạch Trường Tiếu trong không trung ầm ầm toàn bộ bay xuống, phá nát vô số đóa hoa tuyết được ngưng kết từ kiếm quang!

Đúng lúc này, Phí Mộng Thần hú dài một tiếng, như một tia chớp xẹt ngang qua thân thể lục trưởng lão, không thèm quay đầu lại mà tiến thẳng về phí ngôi nhà đổ nát!

Thời khắc này chính là cơ hội!

Nếu lúc này lục trưởng lão cùng cửu trường lão ra tay ngăn cản Phí Mộng Thần, chắc chắn cả hai người sẽ mất mạng dưới song chưởng của Thạch Trường Tiếu! Cả hai không có cách nào khác đành trơ mắt nhìn Phí Mộng Thần mạnh mẽ vượt cửa ải của mình, bọn hắn hiện tại phải toàn lực ứng phó với sát chiêu của Thạch Trường Tiếu!

Một mình Quân Mạc Tà đứng ở giữa phòng, thần thức cường đại của hắn nhìn chăm chú phát tán ra xung quanh, đột nhiên ánh mắt của hắn co rút lại, xoát một tiếng phi thân ra khỏi căn phòng nhỏ, phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện thêm một lão giả đầu bạc...Căn phòng đổ nát từ từ rung động rồi đổ ầm xuống.

Tam trưởng lão nhìn vào khỏa huyền đan huyền đan trong tay Quân Mạc Tà, hòa ái mỉm cười nói:

- Các hạ, thất phu vô tội, hoài bích có tội (người thường không có tội nhưng nắm bảo vật trong tay là có tội); các hạ không nên giữ huyền đan trong tay, tốt nhất là giao cho lão phu bảo quản! Lão phu bảo vệ cho ngươi một mạng, một đan đổi một mạng, rất là công bằng đúng không!

- Thật sự công bằng sao? Tính mạng và khỏa huyền đan đều là của ta, cần gì đến các hạ bảo toàn! Cao thủ toàn bộ đều tập trung tại Thiên Hương thành, các hạ làm sao có thể đảm bảo cho tính mạng của ta!

Quân Mạc Tà vô cùng khẩn trương, trong lòng đang mắng ầm lên: "Tại sao chỉ có một tên tiến tới? Mấy thằng khác chết hết rồi sao? Chẳng lẽ ta bắt chước năng lượng của huyền đan không đúng sao?"

"Ta mặc dù ngoài miệng cứng rắn, đề phòng vạn nhất, nhưng trước mặt là một vị Chí Tôn Thần Huyền a! Tin rằng chỉ cần hắn phất tay một cái là huyền đan thay chủ ngay! Chẳng lẽ thật sự cho lão gia hỏa này chiếm cái tiện nghi to lớn này sao? Những người khác tại sao chậm như vậy?"

Quân đại thiếu cũng nghĩ sai rồi, thật ra tam trưởng lão không phải không muốn ra tay mà là hắn cũng đang cố kỵ, người có thể chiếm huyền đan vào trong tay làm sao có thể là một người đơn giản, nếu không, lúc nãy hắn tiến vào phòng vô cùng nhanh chóng, mà người này có thể phát hiện từ trước là có thể nhận ra rồi!

Thậm chí nếu ra tay đánh chết người này, không thể bảo toàn cho khỏa huyền đan, nếu nhất thời sơ suất có thể làm tổn hại khỏa huyền đan thì lúc đó mất nhiều hơn được!

- Lão phu là tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành, ta tin rằng ta có một chút danh tiếng, chỉ cần ngươi giao ra khỏa huyền đan, lão phu đảm bảo ngươi có thể an toàn rời khỏi nơi đây!

Tam trưởng lão tiến lên trước một bước mỉm cười nói.

Tam trưởng lão dù sao cũng là Thần Huyền cao thủ, hắn đã nhanh chóng phán đoán người trước mắt có thể thực lực cũng không cao, chỉ cần hắn tiến lên một bước là chắc chắn có thể chế trụ người này!

Nếu lực lượng không đủ thì chỉ còn cách dùng trí! Thứ Quân Mạc Tà muốn chính là hỗn chiến, không phải lỗ mãng, đánh bừa một đối một với một vị Chí Tôn Thần Huyền chẳng khác nào là đi tìm chết!

Vì thế, Quân Mạc Tà phải dùng mọi cách có thể để kéo dài thời gian, chờ những người khác tiến đến! Trước lúc đó, không thể nào để mất huyền đan!

Tâm niệm vừa chuyển, đột nhiên trên người Quân đại sát thủ một đoàn hào quang thanh sắc huyền khí phát ra sặc sỡ, cả thân ảnh hắn đứng trong mưa như một khối phỉ thúy sáng chói lóa mắt.

- Ngọc Huyền đỉnh phong sao? Ha ha ha, còn lâu mới đủ...

Tam trưởng lão lắc đầu, giọng có vẻ khinh bỉ. Trong lòng hắn càng lúc càng nắm chắc, người trước mặt mình chỉ là một cái nho nhỏ Ngọc Huyền đỉnh phong. Người này trong mắt người thường, hoặc cả thành Thiên Hương cũng có thể xem như là một cao thủ, nhưng trong mắt một Thần Huyền như lão, hắn chính là một trò cười, hoặc gọi là một con kiến đi cho vui!

"Thật sự lúc nãy ta quá cẩn thận rồi, nếu đã xác định đối thủ có thực lực thế này, ta cũng không cần hắn nói chuyện vô nghĩa nữa, trực tiếp cướp đoạt thôi!"

Tam trưởng lão tuyệt đối nắm chắc, chỉ cần lão ra tay, tuyệt đối có thể cướp đoạt huyền đan vào tay trước khi người kia có thể ra tay phá hủy huyền đan!

Nhưng ngay lúc này, hắn lại lại đột nhiên phát hiện một chuyện, một chuyện có thể nói là vô cùng cổ quái!

Mà chính vì việc này mà hắn đình chỉ cước bộ, không thể ra tay!

Bởi vì thanh sắc huyền khí trên người Quân Mạc Tà đột nhiên biến mất, thay vào đó lại là hoàng sắc nhàn hạt, sau đó trong nháy mắt lại biến thành thổ hoàng sắc (màu vàng đất), rồi lại lập tức biến thành kim hoàng sắc (màu vàng kim)! Cuối cùng, không ngờ biến thành một màu vàng chói lọi, chiếu sáng cả một góc trời, những hạt mưa cũng trở nên tao nhã điểm xuyết cho cảnh đẹp như mộng ảo, cao quý mà thanh lịch này!

Đây là chuyện gì xảy ra?

Vì sao một cái quang mang huyền khí chỉ trong chốc lát từ Ngọc Huyền đỉnh phong biến thành Địa Huyền đỉnh phong?

Tam trưởng lão tung hoành giang hồ mấy chục năm, đây chính là lần đầu tiên hắn chứng kiến loại chuyện li kì này. Quả thật chuyện này đã phá vỡ hoàn toàn quy tắc tu vi huyền khí! Người này làm cách nào vậy trời??

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí