Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 76: Bị Bắt






Chiều hôm nặng nề, một trận tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên im bặt.

“Chủ tử, tới rồi.” Dương Tông thấp giọng nói.

Nam nhân dựa nghiêng trên duyên xe ngựa chậm rãi mở bừng mắt, như không có việc gì xuống xe, tiến vào cửa lớn phủ Trấn Quốc công.

Sắc trời đã tối, Lục Yến bước vào tịnh thất, hơi nóng lượn lờ, gân xanh trên chán nam nhân nổi hết cả lên, đáy mắt toàn là phẫn nộ và thất bại, u tĩnh trong phòng càng làm nổi bật tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của hắn.

Chợt bên tai vang lên câu nói của Tùy Ngọc —— Có câu nói người mới không bằng người cũ, thanh mai trúc mã của người ta đã trở lại rồi, huynh đang hoảng lắm đúng không?
Hắn bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, chính mình lao tâm lao lực nghĩ cách để phụ thân nàng quay lại triều đình, còn nàng thì sao?
Vì một nam nhân khác mà rơi lệ?
Cửu biệt trùng phùng cực kỳ vui sướng, đúng không?
Tắt đèn rồi nam nhân còn âm thầm nghiến răng, nói đến cùng vẫn là quan tâm nàng.

Sáng hôm sau, đám sương sớm tan đi, ngày mới lại bắt đầu.

Lục Yến dùng xong đồ ăn sáng, hạ đũa, đứng dậy, nói khẽ với Dương Tông nói: “Gửi thư chưa?”
Dương Tông nuốt nước miếng, thanh giọng nói: “Thuộc hạ chưa thu được thư hồi âm.” Có trời mới biết, hai ngày nay Dương Tông đều nhìn lên trời nhiều đến nỗi cổ đã cứng đờ, nhưng cho dù là vậy cũng không nhìn thấy nổi một con bồ câu trắng.

Nghe vậy, khóe miệng Lục Yến khẽ cong tạo thành ý cười.

Tốt, rất tốt.

Lục Yến cầm lấy mũ ô sa sải bước ra phía ngoài, Dương Tông nhìn theo bóng dáng vô cùng âm trầm, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.

Mấy ngày sắp tới, chắc là không dễ sống đây......!
******
Nguyên Khánh năm thứ mười bảy, mùng một tháng sáu, chợ phía tây, Trường An.


Sáng sớm Thẩm Chân đã mở rộng cửa Bách Hương các.

Mùa hè là thời điểm hương phấn, son phấn các loại linh tinh bán chạy nhất, thời gian gấp rút, Thẩm Chân chỉ điều chế hơn ba mươi lọ hương phấn liền khai trương.

Thanh Khê vừa đùa nghịch đồ vật được bày biện vừa nói: “Cô nương, ngăn tủ bên trái đều trống rỗng, có phải muốn mang hàng lưu trữ ở nhà kho ra bán không?”
Thẩm Chân lắc đầu, “Không được, những bình hương phấn ở đó thời gian có chút lâu rồi, hương vị cũng không bằng ban đầu nữa, nơi này ta tính toán dưỡng chút hoa cỏ bán.”
“Hoa cỏ?”
“Đúng vậy, lúc ở Dương Châu ta đã phát hiện, bán hoa cỏ lợi nhuận cực cao, một gốc cây hoa mộc lan đẹp một chút có thể bán được 3000 xu, ta tính rồi, nếu bán mẫu đơn ở Trường An có lẽ có thể bán được 5000 xu tiền.”
Thanh Khê cười nói: “Không nghĩ tới cô nương còn có tài kinh thương.”
Thẩm Chân chống cằm, thở dài.

Nếu không phải bởi vì 8000 lượng năm trước nàng thiếu chút nữa bị buộc ký khế ước bán mình, hiện giờ nàng cũng sẽ không đến nỗi mỗi ngày đều nghĩ tới chuyện kiếm tiền.

Lại nói, từ khi Thẩm Chân cự tuyệt bữa “Hồng Môn Yến” kia vẫn luôn lo sợ bất an, mí mắt phải đã nhảy suốt hai ngày.

Nàng đưa tay ấn hốc mắt.

Thanh Khê nói: “Cô nương, mắt người làm sao vậy?”
“Mí mắt phải cứ nhảy mãi, ta cảm thấy sắp có chuyện xấu tìm tới cửa.”
Thanh Khê lập tức nói: “Cô nương, có câu từ trước đến nay nói ra miệng đều là cái tốt không linh cái xấu linh, người không thể nói bậy!”
Nhưng mà Thanh Khê còn chưa nói xong, Thẩm Chân đã thấy Tôn Mật mang theo hai bà tử, hai tỳ nữ nhấc váy đi đến, nàng ta nhìn quanh bốn phía, tùy ý nói: “Sớm đã nghe nói nơi này của ngươi có đồ vật nhỏ tinh xảo nên ta cố ý đến xem.”
Thẩm Chân đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Không biết A Mật thích cái nào?” Trước khi phủ Vân Dương hầu xảy ra chuyện, Thẩm Chân luôn cực kỳ khách sáo gọi nàng ta một tiếng Tôn Nhị cô nương, nhưng Tôn Mật lại cảm thấy như vậy không đủ thân cận, cứ bắt Thẩm Chân gọi nàng ta là A Mật.

Phụ thân Tôn Mật trước đó chẳng qua chỉ là một chính ngũ phẩm Gián Nghị Đại Phu, nàng ta so sánh với Thẩm Chân có xuất thân là đích nữ hầu môn hiển nhiên là kém một đoạn, cho nên Thẩm Chân gọi nàng ta càng thân cận, những quý nữ càng không cho Tôn Mật sắc mặt tốt.

Nhưng không được bao lâu, Tôn Mật thành nữ nhi của chính tam phẩm Công Bộ thượng thư, Thẩm Chân lại thành nữ nhi tội thần, thân phận thay đổi lại nghe hai tiếng A Mật không khỏi có chút chói tai......!
Tôn Mật cong môi, cho rằng Thẩm Chân cố ý cùng nàng ta lôi kéo làm thân liền từ trong quầy cầm một ít phấn lại, “Ta khó khăn lắm mới ra được một chuyến, những thứ này đó ta đều muốn mua, ngươi tính tổng cộng lại xem bao nhiêu.”
Thẩm Chân cúi đầu, khảy bàn tính tượng trưng vài cái, nói: “Mười lượng.”
Ánh mắt Tôn Mật rùng mình, “Mười lượng? Thẩm Chân, ta đây đã hảo tâm tới ủng hộ cửa hiệu của ngươi, ngươi như vậy có khác gì giật tiền chứ?”
“A Mật, ánh mắt ngươi độc đáo, những thứ ngươi lấy đó đúng lúc là mấy thứ ta dùng nguyên liệu tốt nhất, đương nhiên......!phải đắt hơn những thứ khác.” Ngữ khí Thẩm Chân nói chuyện có thể nói là cực kỳ chân thành.


Tôn Mật hít sâu một hơi, nói một câu Được, sau đó cắn răng nói với ma ma đứng một bên: “Đưa tiền cho nàng.”
Bà tử kia trừng mắt, ném cho Thẩm Chân mười lượng.

Tôn Mật khí thế hùng hổ rời đi rồi Thanh Khê lập tức phụt cười, “Cô nương thật lợi hại, nói mấy lời đã bán được mấy thứ đồ với giá tốt cho Tôn Nhị cô nương.”
Thẩm Chân giật mình, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt ngưng trọng, qua hơn nửa ngày mới nói: “Vị Nhị cô nương Tôn gia này không phải mới vừa vào kinh, cũng không phải là lần đầu tiên lên phố, mấy thứ này có giá trị bao nhiêu trong lòng nàng đương nhiên biết rõ, hương phấn không đến hai lượng ta cố ý bán cho nàng mười lượng, tận mười lượng, ai nghe qua cũng biết là giá cắt cổ, nàng ta vì cái gì còn muốn mua?”
Nghe xong lời này, Thanh Khê cũng mơ hồ, vội nói: “Chẳng lẽ, nàng ta mua vì lý do không để cho người khác biết?”
Thẩm Chân gật đầu, chậm rãi nói: “Ta tuy đoán không ra nguyên do trong đó là gì nhưng ta biết, với tính tình Tôn Mật, hôm nay nàng tới đây tuyệt đối không phải để đưa bạc cho ta.”
Nghe vậy, sắc mặt Thanh Khê cũng khó coi.

Trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Chân hoãn thanh nói: “Chúng ta trước cứ ghi lại đồ vật đã bán ở quầy hương phấn trước, từ giờ trở đi, phàm là có người tới Bách Hương các chọn mua hương phấn đều để các nàng thử dùng một chút rồi ký tên lại.”
“Ý cô nương là, Tôn gia nhị cô nương muốn động tay chân ở hương phấn?”
“Đây chỉ là ta đoán mò......”
Nàng chỉ là đột nhiên nhớ tới đã từng có người mang theo một đám nha lệ cùng ba vị đại phu vọt vào Bách Hương các của nàng, nói hương phấn nơi này có vấn đề......!
******
Hứa phủ.

Tứ cô nương Hứa gia Hứa Liên Y, lúc này đang cùng Hứa Ý Thanh uống trà chơi cờ.

Có một tỳ nữ khom người tới nói: “Hồi Tứ cô nương, Thất cô nương, thám tử trở về nói Nhị cô nương Tôn gia mới vừa đi một chuyến tới Bách Hương các ở chợ phía tây.”
Hứa Liên Y quơ quơ chén trà, nói: “Ngốc cô nương này có phải làm quá rõ ràng rồi không? Như vậy có khác gì lưu lại mầm tai hoạ, không làm được việc gì cả, Thanh Nhi, sao muội không nói gì?”
“Tôn Mật cũng không ngốc.” Hứa Ý Thanh cười nói.

“Chỉ giáo cho?”
Hứa Ý Thanh nói: “Thiếu doãn phủ Kinh Triệu Tôn Húc là nhị ca nàng ta.”
“Ai, ta thế mà quên mất chuyện này, nhưng ta nhớ rõ hai nhà bọn họ đi lại cũng không gần.” Hứa Liên Y nói.

“Dù không gần đi nữa cũng đều là họ Tôn, vài phần mặt mũi của lão tổ tông vẫn phải cho.”

Hứa Liên Y nói: “Vậy nếu Đông Cung bên kia che chở thì sao?”
“Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ còn có thể che chở thế nào? Một khi Đông Cung bên kia ra mặt bảo vệ nàng ta không phải tương đương với việc xuất đầu vì Thẩm gia sao? Án tử của Thẩm gia là thánh nhân vì bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng chính miệng ban ra, Đông Cung muốn lật lại bản án có khác gì phản bác ý của thánh nhân đâu?” Hứa Ý Thanh dừng một chút, lại nói: “Chuyện của Thẩm gia chúng ta không muốn dính vào, để Tôn gia tới làm là hợp lý, dù sao trên dưới toàn kinh ai cũng biết Tôn thượng thư vô năng, không so được với Vân Dương hầu năm đó.”
Theo tuổi tác càng tăng, Hứa Ý Thanh càng hiểu rõ tâm tư nữ nhi gia, bất luận là ghen ghét, chán ghét, thưởng thức, hay là thán phục, một khi đặt trước mặt đại nghĩa gia tộc, căn bản không đáng nhắc đến.

Là địch hay là bạn, đều sẽ thuận thế mà làm.

Tựa như Tôn Mật, tất cả mọi người đều cho rằng Tôn Mật ngốc, chỉ biết ngu ngốc xuất đầu trước, kỳ thật không phải, hoặc là nói trên đời này chẳng có mấy kẻ ngốc thật sự, nếu Tôn gia có thể là một thế gia thâm căn cố đế, vậy nàng ta cũng không bị người coi như quân cờ mà đẩy tới đẩy lui.

Hứa Liên Y nhéo cái mũi của Hứa Ý Thanh, “Trách không được Hoàng Hậu nương nương nói muội thông thấu!”
Hứa Ý Thanh xoa mũi, “Tứ tỷ tỷ sang năm sẽ phải gả cho Ngụy Vương, muội như vậy rõ ràng là vì tỷ mà.”
“Muội thật sự rất xứng bị đánh đòn!”
******
Mấy ngày qua đi, Bách Hương các của Thẩm Chân có thể nói là tới nửa điểm tiếng vang cũng không có.

Điều này một lần nữa khiến nàng cho rằng bản thấn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, suy nghĩ nhiều.

Sáng sớm, mùng 4 tháng 6, Thẩm Chân đang tu bổ một chậu mẫu đơn liền thấy Tôn Mật kéo một tỳ nữ đầy mặt mủ hùng hổ đi đến, “Thẩm Chân, uổng ta tín nhiệm ngươi như vậy, thành Trường An nhiều cửa hiệu hương phấn như vậy ta không tới, chỉ tới chỗ ngươi, vậy mà ngươi lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế hại ta!”
Tiếng nói vừa dứt, Thanh Khê và Thẩm Chân quay sang nhìn nhau.

Thẩm Chân đi lên trước, thấp giọng nói: “Đây là có chuyện gì?”
Tôn Mật hồng con mắt nói: “Có chuyện gì sao? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta? Hai ngày trước, ta ở chỗ này của ngươi mua mấy hộp phấn, sau đó ta liền thưởng cho tỳ nữ bên người một hộp, nhưng ngươi nhìn nàng xem! Mặt nàng bây giờ còn có thể nhìn sao?”
“Ta giúp nàng thỉnh đại phu, đại phu lại nói dược tính quá mạnh, căn bản không trị hết được!”
Xung quanh, người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều.

“Thẩm Chân, ta niệm tình nghĩa ngày xưa mới đến ủng hộ ngươi lại không đoán được ngươi ác độc như thế!”
Thẩm Chân kéo tay Thanh Khê ra hiệu, “Ta có một chuyện khó hiểu còn thỉnh Tôn Nhị cô nương giải thích nghi hoặc.”
“Ngươi nói đi!” Tôn Mật nói.

“Ta huỷ hoại mặt ngươi thì có chỗ tốt gì với ta? Từ nay về sau thanh danh của ta có còn hay không? Sinh ý có muốn làm nữa hay không? Nếu việc này với ta mà nói chỉ có hại mà không có lợi, vậy ta vì sao phải làm?”
“Đây rõ ràng là lý do ngươi nghĩ ra để thoái thác từ trước!” Tôn Mật kìm nước mắt nói, “Phải, ta thừa nhận từng cùng ngươi xảy ra rất nhiều sự tình không thoải mái, nhưng nếu ngươi có oán hận thì có thể nói thẳng với ta, không cần sử dụng thủ đoạn như vậy tới hại ta!”
“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.”
Tôn Mật nói với tỳ nữ bên cạnh: “Tới phủ Kinh Triệu! Ta muốn báo quan!”
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ, ta muốn xem xem ngươi còn có thể chống chế thế nào!” Tôn Mật nói.


Thẩm Chân dù bên ngoài giả vờ trấn định thế nào nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn bị hoảng loạn, nhưng ngay lúc Tôn Mật nói muốn đi phủ Kinh Triệu báo quan, trong nháy mắt nàng liền bình tâm, hốt hoảng biến mất, trong tâm như hoá thành một hồ nước tĩnh lặng.

Nửa canh giờ sau, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng vang, Thẩm Chân và Tôn Mật cùng hướng ra ngoài nhìn.

Người tới là Tôn Húc.

Ngày ấy Thẩm Chân tự mình tới gặp Tống gia nữ vẽ tranh từng gặp qua hắn một lần.

Tôn Mật tiến lên một bước nói: “Nhị ca.”
Tôn Húc nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nhị cô nương, ta đang có vụ án.”
Tôn Mật vừa thấy Tôn Húc không có ý tứ muốn thiên vị mình liền cố ý khóc lên, bộ dáng lã chã chực khóc hiển nhiên so với lúc nãy có tâm hơn một ít.

Kể lại tình huống xong, Tôn Mật chỉ vào mặt tỳ nữ đứng một bên, nức nở nói: “Đại nhân, ngày ấy nếu A Mật không đưa son phấn mình mua cho tỳ nữ, vậy hôm nay đây chính là tình trạng của A Mật! Lão tổ tông mà biết được, không biết sẽ đau lòng thế nào đây!”
Huyệt Thái Dương của Tôn Húc nhảy lên, lúc trước hai nhà phân gia chính là vì không muốn bị cuốn vào chuyện của nhà nhị thúc, hiện tại xem ra, dù bọn họ muốn trốn vẫn phải chịu việc này uy hiếp.

Tôn Húc nhíu mày nói: “Có vật chứng không?”
“Có!” Tôn Mật đưa ánh mắt, bà tử bên người nàng ta lập tức lấy ra vài bình, lọ.

“Đại nhân, đây đều là thứ cô nương chúng ta chọn mua ở Bách Hương các.”
Tôn Húc lại nói: “Còn nhân chứng?”
Tôn Mật nhìn quanh bốn phía, nói: “Tôn đại nhân, mọi người ở đây còn không phải nhân chứng sao?”
“Tỳ nữ và bà tử của ngươi cũng có thể tính?” Tôn Húc nói.

Ánh mắt Tôn Mật lạnh lùng, vội kéo một người bên ngoài tiến vào, nói: “Vị này chính là chưởng quầy cửa hàng trang sức cách vách, ngày ấy lúc ta mua đồ nàng cũng có mặt.”
“Ngươi rõ ràng đang nói bậy! Đây là ác ý vu oan!” Thanh Khê ở một bên nói.

“Có phải vu oan hay không tới lượt ngươi định đoạt?”
Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, xác thật không dễ làm.

Tôn Húc giơ tay xoa giữa mày, nói: “Nếu nhân chứng vật chứng đều có vậy mời Thẩm Tam cô nương theo bản quan đi một chuyến.”
Nghe vậy, Thanh Khê duỗi tay định kéo ngăn kéo, chuẩn bị đưa vật chứng bọn họ đã chuẩn bị tốt ra, ai ngờ Thẩm Chân lại ấn tay nàng xuống.

Ôn nhu nói: “Được, ta cùng đại nhân đi một chuyến.”.




DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí