Vô địch!
Chính là vô địch!
Khi cầm kiếm trong tay, hắn chợt cảm thấy cường giả Thời Không Cảnh cũng chỉ như con kiến dưới đất.
Chân mày Diệp Huyên bỗng cau lại.
Hắn bỗng phát hiện có lẽ cầm thanh kiếm này không phải chuyện tốt.
Bởi đây là sức mạnh của kiếm, không phải của hắn.
Hắn phải hiểu rõ điều này!
Bằng không sẽ lạc lối trong sức mạnh ấy.
Nhưng hắn cũng sẽ không vứt bỏ thanh kiếm.
Bởi đây là vật Thanh Nhi đặc biệt tạo ra cho hắn. Hắn chỉ cần giữ vững bản tâm, nhận biết rõ bản thân là được rồi.
Một hồi sau, Diệp Huyên thu kiếm Thanh Huyền về, hóa thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối vũ trụ.
Đến Cổ giới!
...
Cổ giới.
Nơi này tọa lạc tại tinh vực Cổ Thần, là một tinh vực vô cùng xưa cũ, không chỉ có lịch sử lâu đời mà còn có văn minh võ đạo cực kỳ mạnh mẽ.
Nó được tôn làm trung tâm của vũ trụ hiện hữu.
Thậm chí rất nhiều võ giả còn xem nó như nơi bắt nguồn của văn minh võ đạo trong mọi vũ trụ hiện nay.
Tinh vực Cổ Thần sầm uất náo nhiệt, các thế lực rắc rối phức tạp.
Ở lối vào, có một lão già mặc áo bào màu xám tro đang liên tục đánh giá những người đang bước vào tinh vực.
Tấm lưng lão ta hơi còng, cả người trông có vẻ gầy gò nhưng ánh mắt lại rất có tinh thần.
Đứng bên cạnh lão là một người đàn ông trung niên.
Người này cũng nhìn dòng người ra ra vào vào kia, cười nói: “Lão Lý quan sát lâu như vậy, vẫn chưa tìm thấy ai phù hợp sao?"
Lão áo xám nhàn nhạt nói: “Làm nghề như chúng ta không thể hấp tấp, phải chọn đúng người để ra tay”.
Người đàn ông trung niên cười: “Bọn họ nói với ta lão Lý sẽ cực kỳ cẩn thận khi chọn con mồi, xem ra không hề nói ngoa. Lão lại có thể nhẫn nhịn đứng đợi ở đây hàng giờ mà không ra tay”.
Lão Lý nhìn gã: “Người làm nghề như chúng ta nếu chọn trúng kẻ có chỗ dựa thì xem như tự tìm đường chết”.