Mạc Đạo gật đầu: “Được”.
Lý Miện nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Phái người điều tra về Thiên Đạo Ngũ Duy, xem xem là nhân vật thế nào”.
Mạc Đạo: “Ta sẽ đi”.
Advertisement
Lý Miện gật đầu rồi biến mất cuối chân trời.
....
Advertisement
Ở bên dưới, Diệp Huyên đi thẳng vào tiệm cầm đồ, bên trong chỉ có một mình Thiên Mạt.
Nàng ta nói: “Cổ Tự không hề đơn giản”.
Diệp Huyên gật đầu: “Cô có biết lai lịch của nó không?”
Thiên Mạt lắc đầu: “Không, Đạo giới hẳn cũng không có người biết. Thế lực này bí hiểm vô cùng”.
Diệp Huyên cau mày: “Bí hiểm vô cùng?”
Thiên Mạt gật đầu: “Không ai biết bọn họ đã tồn tại bao lâu rồi. Ta chỉ biết, thế lực Lục Duy khiến Đạo giới chúng ta kiêng kỵ nhất chính là Cổ Tự”.
Nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Vì vậy ta mới tò mò vì sao họ lại không trực tiếp ra tay luôn”.
Diệp Huyên: “Chẳng lẽ họ sợ nếu ra tay với ta trước thì sẽ bị Đạo giới lợi dụng?”
Thiên Mạt: “Có khả năng, nhưng ta lại thấy là do bọn họ kiêng dè ngươi”.
Diệp Huyên sững ra một phen rồi bật cười: “Kiêng dè gì mới được chứ?”
Thiên Mạt lắc đầu: “Ngươi cũng bí ẩn không kém mà”.
Diệp Huyên: “…”
Thiên Mạt: “Cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải đề phòng Cổ Tự”.
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy Thiên Mạt cô nương có đánh thắng được lão tăng vừa nãy không?”
Thiên Mạt hạ giọng: “Chỉ có thể chống lại, không nắm chắc phần thắng”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Thấy hắn rời đi, Thiên Mạt bỗng nói: “Ta không có hứa sẽ giúp ngươi đánh đâu đấy!”
Diệp Huyên dừng bước, quay đầu cười: “Ta cũng không nói Thiên Mạt cô nương ra đánh đâu!”
Thiên Mạt nhìn hắn: “Trực giác nói cho ta biết ngươi là kẻ nguy hiểm”.
Hắn cười: “Ta không ép buộc. Nếu muốn, Thiên Mạt cô nương thật sự có thể rời đi bất kỳ lúc nào”.
Hắn xòe tay ra, để một tia linh hồn của Thiên Mạt bay đến trước mặt nàng ta, sau đó rời đi.