Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 998: Tôi cũng là một anh chàng đẹp trai



Dương Thần lằng lặng bước đi đến trước mặt hai người. Giống như là một đao phủ, hoàn toàn không có chút thương cảm nào khi nhìn thấy hai người đã chết

Hách Trường Đỉnh buông thanh trường kiếm một cách tuyệt vọng. Hắn đã biết dù bản thân hắn có giãy dụa như thế nào thì đêm nay chắc chắn cũng sẽ chết không còn nghi ngờ nữa.

- Có thể nói cho ta biết tại sao không? Dù đúng là chúng ta có lòng tham nhưng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ làm hại ngươi.

- Nếu người khác muốn giết tôi thì tôi mới đi giết chúng. Để tránh các ngươi cho ta là quá lương thiện thì đối với ta mà nói, chỉ cần làm trái với ý muốn của ta, khiến ta mất hứng thì muốn giết ra sẽ giết. Các ngươi có thể cho ta là ma quỷ, là kẻ tàn bạo nhưng đó đã là thói quen của ta rồi.

- Đó chính là tam chỉ cần có thể để ta và người ta đã để ý có thể vượt qua tốt đẹp, các ngươi chết thì ta hoàn toàn cũng không quan tâm.

- Ngươi cho rằng nếu ngươi như vậy thì có điểm gì tốt chứ. Cứ coi như ngươi cướp bảo pháp và đan dược trên người chúng ta thì hội Hồng Mông cũng sẽ sớm tìm ra ngươi. Tới lúc đó ngươi cho rằng có thể ngăn cản được sự bao vây của những trưởng lão Địa Giới và Thiên Giới kia ư?

Lục Hoa Đình phẫn uất nói.

Dương Thần cười khẩy

- Thì ta sẽ giả bộ những người các ngươi tới gây phiền phức cho ta, so với việc ngồi chờ chết thì ra đành phải động thủ trước thôi.

- Ngươi … Ngươi sẽ phải hối hận!

- Cảm ơn đã quan tâm nhưng tôi không cần… Còn nữa, các người cũng không cần lo bên kia cô đơn đâu bởi vì không lâu nữa ta sẽ gửi những tên không phục tùng ta xuống đó, giết sạch tất cả.

Dương Thần vừa nói dứt lời thì thanh Nam Minh Ly Hỏa trên tay chém ầm ầm tạo thành những trường kiếm.

- Hách Trường Đỉnh và Lục Hoa Đình căn bản không thể né tránh. Dưới áp lực của Nam Minh Ly Hỏa quay xung quanhm chỉ trong nháy mắt đã bị lửa nuốt chửng.

Hai người dù sao cũng chỉ là những tu sĩ bình thường của kỳ Hóa Thần, cũng không thể bằng thân thể mạnh mẽ của Dương Thần, chỉ là một cơ thể nhỏ yếu cho pháp bảo.

Sau khi giết chết hai người, Dương Thần đem Huyền Thủy Phi Kiếm và Phượng Linh Cầm cùng với chiếc nhẫn của Lục Hoa Đình mang đi.

- Sau khi xem xét cái nhẫn thì thấy nó đúng là một vật tốt. Ở phía trong của một không gian nhỏ nhưng bên trong là một thể tích hơn 10m2

Cái Dương Thần cảm thấy vui vẻ chính là biên trong có một cái cặp có cất giấu tài liệu tu luyện và đan dược. Bản thân mình có lẽ cũng sẽ được cất giấu ở đây, tìm thời điểm sẽ đến hỏi Tiêu Chỉ Tình, người phụ nữ này tự xưng là cuốn bách khoa của giới tu hành, sẽ phải tự nói với hắn về tác dụng của những thứ này.

Một trận chiến thắng lợi, Dương Thần chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, chắc chắn lại quanh đây mấy trăm dặm không có người nào phát hiện ra chuyện này thì Dương Thần mới vui vẻ trở về Trung Hải.

Tiếp sau đó, Hồng Mông mau chóng biết hai gã đặc sứ đã chết, sau đó phái ra sứ giả mới cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Đến lúc đó, nếu không tìm thấy những thứ tốt tự nhiên đến với mình thì có thể tranh thủ thời gian tăng cường sức mạnh của mình. Nếu tìm thấy thì cùng lắm cũng sẽ nghĩ cách vứt bỏ.

Còn đối với mục tiêu là vứt bỏ những ảo ảnh và để Hồng Mông và các gia tộc ẩn thế của Dương Thần mà nói thì đây chỉ là món ăn khai vị mà thôi.

Sau khi trở về Trung Hải, Dương Thần thoải mái ngủ một giấc ngon lành. Không ai phát hiện ra đêm nay người đàn ông này đã làm gì.

Sáng sớm hôm sau, bữa sáng trong nhà có vẻ náo nhiệt hơn trước đây.

Không chỉ là vù Tuệ Lâm sẽ ở đây trong hai ngày, lại có thêm cả Lam Lam và Mẫn Quyên. Chỉ một chốc mà có bảy người phụ nữ đầy đủ già trẻ lớn bé.

Chỉ vì một tiếng là “ Bà nội” nhưng Quách Tuyết Hoa đã thực sụ cảm thấy mình chìm đắm trong hạnh phúc của người bà nội hờ. Nhưng khi nhìn thấy con bé này ăn miếng bánh bao nóng hổi, lại uống nước cháo loãng, Quách Tuyết Hoa lại cười nghiêng ngả.

Được Lâm Nhược Khê giải thích, Quách Tuyết Hoa mới hiểu hóa ra là Lam Lam vốn là “Thiên phú dị bẩm” chẳng trách, Quách Tuyết Hoa nhìn con mình một cách kỳ dị.

- Dương Thần, chẳng phải là con thấy Lam Lam giống con một cách đặc biệt thế nên mới đồng ý nhận nó làm con gái đấy chứ.

Quách Tuyết Hoa hỏi.

Dương Thần đang tranh cùng con bé gọi đồ chiên cuối cùng, cái dĩa ăn của hai người, một lớn một nhỏ đã bày sẵn trên bàn.

- Con chắc chắn rằng nếu là một đứa trẻ bình thường thì ít nhất cũng sẽ không tranh miếng ăn của con như vậy.

Sáng nay Lam Lam buộc hai bím tóc nhỏ, cũng là Lâm Nhược Khê giúp cpn bé mặc một chiếc váy màu lam trông rất là đáng yêu. Nhưng bây giờ mặt đã sưng lên, giọng nũng nịu nói:

- Đại thúc xấu xa mới không phải là bố! Bố của Lam Lam sẽ không cướp đồ ăn của Lam Lam như vậy!

Lâm Nhược Khê liền đánh nhẹ vào tay của Dương Thần, nghiêm mặt nói:

- Không được cướp của Lam Lam. Trẻ con còn phải cao nữa, còn anh thì đã già rồi, không cần ăn nhiều như vậy, ăn ít một chút cũng sẽ không chết đâu!

- Dương Thần giả bộ khóc, thế này thì có để cho tôi sống hay không chứ. Bản thân bây giớ ngay cả cơm ăn cũng phải nhịn.

Nhưng tận sâu trong lòng sợ tính khí của vợ nên Dương Thần vẫn từ từ buông tay.

Trinh Tú và Tuệ Lâm đều hé miệng cười thầm.

- Dương đại ca, bây giờ trong lòng của chị Nhược Khê anh lại bị giảm đi một bậc rồi.

Trinh Tú nháy mắt nói.

Dương Thần được một phen đau đầu, trợn mắt nhìn cô gái một cái:

- Đúng có nói mát anh nhé … chẳng phải là anh đã cùng nói với em rồi sao, chờ tói lúc nữa anh đưa em đi đến trường sẽ tra hỏi một chút những thứ xung quanh em.

Trinh Tú vừa nghe thấy đã không thể nào vui vẻ được nữa, nói:

- Tra hỏi xung quanh cái gì chứ, em không phải là đang đi tập huấn đâu nha.

- Anh nhớ là hình như đầu cấp ba chuyện au đó bị lừa. Điều quan trọng hơn là anh cũng từng làm huấn luyện quân sự đấy. Liện có nên ăn đậu phụ của em không nhỉ?

Dương Thần chân thành hỏi.

Trinh Tú đỏ bừng mặt

- Dương đại ca, sao anh có thể nghĩ những thứ như thế? Tất cả mọi người đều nhìn thì sao huấn luyện viên có thể làm những chuyện đó được ạ.

Một bên Lâm Nhược Khê lấy cái khăn lau miệng cho Lam Lam không quay đầu lại, mặt không thể hiện chút cảm xúc, nhẹ nhàng nói:

- Ngoài điều này ra cũng sẽ không nghĩ tới những điều khác.

- Dương Thần sờ sờ cái mũi nhằm che dấu sự xấu hổ. Thực ra đi đại học Trung Hải còn có một nguyên nhân khác. Chính là việc tìm ra Tiêu Chỉ Tình để kiểm định những đồ vật tối hôm qua. Nhưng chuyện này không nên để Lâm Nhược Khê biết.

Ai ngờ rằng, vừa nghĩ tới việc này, Lâm Nhược Khê bèn thản nhiên nói mấy câu:

- Anh muốn hỏi về cái gì em không cần biết nhưng tốt nhất là không nên để xảy ra những chuyện khác.

Dương Thần cảm thấy cột sống mình ớn lạnh, quay về phía Lâm Nhược Khê một cách gượng gạo, cười nói:

- Bà xã, sao em có thể đọc được tâm trạng của người khác vậy?

Lâm Nhược Khê cũng không nhìn sang phía hắn

- Đọc được chưa chắc đã làm gì được.

Dương Thần không phản bác được, Lâm Nhược Khê nói những lời thật chua chát. Rõ ràng là việc mình đi gặp Tiêu Chỉ Tình cũng khiến cho người phụ nữ này không vui nhưng Tiêu Chỉ Tình thực sự có thể giúp đỡ được nên cũng không ngăn cản.

Tuy nói chiều hôm qua hai người đầy nhiệt huyết. Chuyện phòng the đã hơn một năm rưỡi, tình cảm cũng được mài giũa rất nhiều nhưng Lâm Nhược Khê bây giờ cũng đã phải miễn cưỡng chấp nhận những tình nhân này rồi. Nếu còn thêm nữa, cô sợ rằng sẽ đánh mất sự thăng bằng trong mình.

Sau bữa sáng, Tuệ Lâm phải đi giải quyết một số vấn đề về kịch bản với đạo diễn, còn Lâm Nhược Khê vừa mới trở lại Trung Hải nên có không ít chuyện bận rộn.

Lam Lam chỉ có thể giao cho Mẫn Quyên chăm sóc. Cũng may là có Quách Tuyết Hoa và Vú Vương chơi cùng con bé, Lam Lam cũng sẽ không thấy nhàm chán lắm. Trong nhà còn có phim hoạt hình trên ti vi kỹ thuật số nữa, một ngày cũng sẽ mau qua thôi.

Dương Thần thì đưa Trinh Tú tới trường đại học Trung Hải.

Ở trên xe nói chuyện, Dương Thần đột nhiên nghĩ tới đã lâu lắm rồi không gặp Đường Đường, là một người đàn ông của mẹ cô bé, Dương Thần vẫn quan tâm tói một quan hệ anh em tương đối phức tạp này.

- Trinh Tú, em có gặp Đường Đường ở trường không?

Trinh Tú lắc đầu:

- Hình như Đường Đường không tham gia huấn luyện quân sự, như cô ấy thì dù không tham gia huấn luyện quân sự thì trường học cũng không dám nói gì.

- Dương Thần khẽ lắc đầu. Chỉ sợ là Viên Dã quá nuông chiều, giúp Đường Đường trốn tham gia huấn luyện quân sự. Nhưng cũng có thể là Đường Đường có chuyện gì đó, không chừng là có chuyện khác.

Sau khi đi vào phía sân tập của đại học Trung Hải, Dương Thần để Trinh Tú xuống xe rồi nhanh chóng chú ý xung quanh.

Cũng không phải cái khác, chỉ là Dương Thần mở chiếc BMW X6 là loại có số lượng có hạn. Bây giờ ở Trung Quốc nó có giá bán là hơn hai triệu.

Một người đàn ông trẻ tuổi đi xuống một chiếc xe như vậy và một đại mỹ nhân. Nơi mà đầy những tin đồn này thì đó là việc đầu tiên mà mọi người nghĩ đến. Ngoài việc bên ngoài ra cũng nghĩ đến những khả năng khác rồi.

Bởi vì đợt huấn luyện quân sự còn chưa bắt đầu. Vài nữ sinh mới mấy ngày đầu khai giảng đã quen biết Trinh Tú trên khuôn mặt cười đầy cổ quái, cùng vây quanh Trinh Tú đồng thời ánh mắt nhìn về phía Dương Thần và chiếc xe sang trọng đầy ao ước.

- Trinh Tú, cậu còn giả bộ gì nữa chứ. Còn nói cái gì mà nghỉ hè đi làm thêm chứ. Bạn trai của cậu còn đi BMW nữa kia mà.

- Đúng vậy. Rút cuộc thì nhà bạn làm cái gì chứ? Còn có anh nào đẹp trai thì giới thiệu cho bọn mình với chứ.

- Các nữ sinh cứ truy hỏi to nhỏ đều lọt vào tai Dương Thần, khiến Dương Thần thấy có chút lâng lâng.

Mình vốn cũng đẹp trai đấy chứ nhỉ?

Thực ra Dương Thần và các nữ sinh nhỏ này có nhiều thứ khác nhau. Hôm nay ai mà lái một chiếc xe hơn hai triệu đưa một cô gái đi học thì dù là Trứ Bát Giới cũng được coi là anh chàng đẹp trai.

Trinh Tú mặt đỏ bừng, khuôn mặt hình trái xoan xinh xắn thẹn thùng nhìn Dương Thần một cái rồi vội giải thích ngay:

- Các cậu chớ hiểu lầm, đấy là chồng của chị mình đấy. Vì là ở cũng chỗ nên hôm nay anh ấy đưa mình tới buổi huấn luyện quân sự thôi…

- Anh rể ư? Ai mà tin được chứ. Nhìn trông như mới hai mươi tuổi vậy. Mình thấy chỉ bằng tuổi bọn mình thôi…

- Từ Trinh Tú, cậu không phải suy nghĩ gì hết, có tiền thì cứ nói ra, cần gì phải giả nghèo giả khổ chứ?

- Mấy nữ sinh hoàn toàn không tin. Đúng là Dương Thần còn rất trẻ. Rất nhiều nam sinh cũng ở cáu tuổi này. Hay là một anh chàng nghiên cứu sinh, sao có thể là anh rể được chứ?

- Đúng lúc này, mấy người nam sinh mặc quân phục, dáng người cao ráo đã đi tới.

Các nữ sinh nhìn thấy những nam sinh này đều có chút sợ hãi và yên lặng. Ngược lại, họ hơi lo lắng nhìn về phía Dương Thần.

Đầu tiên là một gã tóc dài ngang tai, đeo một chiếc khuyên tai bằng bạc, bề ngoài trông rất gọc cạnh, thêm vào chút lạnh lùng, liếc mắt nhìn Dương Thần đầy coi thường rồi mới cười và nhìn Trinh Tú hỏi:

- Trinh Tú, tên này chính là nguyên nhân mà em cự tuyệt tôi đúng không?

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí