Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 506: Cầm rồi còn muốn ném đi



Trong đại sảnh phòng trực ban cảnh sát Paris, giọng một người đàn ông cao vút khiến tất cả cảnh sát ở đây đều bị ù tai.

- Cái gì? Mày dám nói với tao, Dương Thần đã bị mang đi? Bolton, mày điên rồi phải không? Hắn là tội phạm giết người, các người có quyết sách khinh địch như vậy sao? Không thông qua bất kỳ thủ tục pháp luật nào, đây là cố tình vi phạm pháp luật, tội càng thêm nặng!

Mặc âu phục, luật sư Chalmo hói đầu, da trắng, trong tay cầm một cặp công văn, hung hăng tới gần một cái bàn làm việc, lớn tiếng rít gào!

Sau khi ông ta nhận được sự ủy thác của Cố Đức Mạn, nhanh chóng thông qua các con đường mà có thể tìm được tin tức về Dương Thần, liền vội vã chạy tới sở công an, vốn tưởng rằng hắn sẽ bị bắt giam. Nhưng vừa mới đến đây, chợt nghe cảnh sát nói cho ông ta biết, ba phút trước, Dương Thần đã được mang đi rồi.

Bolton thân là cảnh sát trưởng trở lại phòng trực ban cùng đi Verdessa, đúng lúc đụng phải Chalmo.

Dù sao Verdessa không phải là nhân viên cảnh sát. Dưới tình huống này, cũng sẽ không chen vào nói, giao cho Bolton xử lý.

Bởi vì quan hệ công việc ngày thường, Chalmo và Bolton đều mang danh nghĩa “tổ trưởng đội chống khủng bố”, có thể nói là rất quen, nói chuyện còn khó chưa nói đến khách khí.

Bolton đột nhiên nhăn mặt mày, vốn là vừa rồi bị thủ trưởng Verdessa đánh, cảm thấy bực dọc, lúc này không có cảm xúc gì cùng Chalmo nói chuyện tào lao, hừ lạnh nói:

- Luật sư Chalmo! Nếu mày đến quấy rối thì đây là đồn cảnh sát. Người cũng đã thả rồi, bọn tao không thể khống chế nữa. Mày có thể lên tòa án mà khởi tố bọn tao. Nhưng tao nói trước, cuối cùng, người chịu thiệt chính là mày!

- Mày ở đây đe dọa tao sao? Bolton cái thằng mập mạp này, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Tao là Chalmo, con át chủ bài của văn phòng luật sư, không có chuyện tao không đánh thắng quan tòa, không có chuyện khi tao tố cáo không lòi ra kẻ xấu!

Chalmo tự hào không sợ hãi, chỉ vào Bolton đã đỏ mặt lên, mắng to:

- Tao nhất định sẽ khiến cái tên gọi là Dương Thần người Hoa Hạ sẽ phải vào nhà giam! Giết người thì phải đền mạng, tao nhất định sẽ làm cho hắn bị bắn chết!

Đang lúc Bolton muốn chửi, ánh mắt ngẩn ngơ ngưng trệ, lập tức nuốt tất cả những lời muốn nói vào trong cổ họng.

Chalmo ý thức được đột nhiên Bolton nhìn phía sau mình mà ngẩn người, không khỏi buồn bực xoay người sang chỗ khác.

Khi nhìn thấy phía sau mình không biết từ khi nào đúng một gã đàn ông trung niên, Chalmo không hài lòng, hỏi han:

- Ông là ai? Người ở trong cục cảnh sát này tôi đều biết! Ông không phải người ở đây!

Xuất hiện ở phía sau Chalmo, chính là người vừa mới đưa Dương Thần đi, Daipuni.

Daipuni cười quái dị nhìn Chalmo, nói:

- Anh chính là luật sự sự vụ sở Gordon, là con át chủ bài Paris – luật sư Chalmo?

- Đúng vậy! Chính là tôi!

Chalmo đắc ý nói.

Daipuni gật gật đầu:

- Vừa rồi anh mới nói là muốn đưa Dương Thần vào nhà giam, còn muốn hắn bị bắn chết?

Chalmo ưỡn ngực đáp:

- Ông nghe không sai, thế nào, ông cũng là phạm tội đồng lõa sao?

Daipuni bật cười ha hả, làn da xám trắng có chút bệnh trạng màu ửng hồng, con mắt đục ngầu, toát ra chút ánh sáng âm u, lạnh lẽo, đè thấp giọng nói:

- Luật sư giống hệt heo. Tôi rất không may nói cho anh, tuy rằng không biết Dương Thần có vào nhà giam hay không, nhưng tôi phải nói cho anh biết… Anh hiện tại phải vào nhà giam!

- Cái gì? Ông định làm tôi sợ sao? Tôi…

Chalmo đang muốn kêu to, lại phát hiện trước mắt một nắm tay đã muốn đập lại đây!

- Bốp.

Chalmo vốn không thể tránh được một quyền đánh tới của Daipuni, trực tiếp bị đánh cho thất điên bát đảo ngã xuống mặt đất, đồng thời nửa khuôn mặt sưng đỏ lên, ngạc nhiên tột độ, mắt tóe ngàn sao.

Daipuni lấy chiếc khăn tay màu trắng xoa xoa máu trên nắm tay, nói:

- Đem anh ta ném vào chỗ giam của tử tù, chờ đợi phán xét, tùy tiện tìm một ngày, đưa anh ta đến gặp Thượng Đế.

Những cảnh sát ở đây sắc mặt trắng bệch, đôi mắt chỉ có thể trông mong nhìn phía Bolton, dù sao anh ta mới là cảnh sát trưởng ở đây!

Trán của Bolton đột nhiên toát mồ hôi lạnh, như thế nào cũng không thể tưởng được cái cảnh tượng con át chủ bài bị “Phán tử hình” như vậy! Anh ta biết rõ, Daipuni nói muốn thằng đấy chết, nó nhất định phải chết! Ánh mắt ra hiệu hai gã dưới tay đem Chalmo đi! Căn bản cũng không dám hỏi Daipuni, rốt cuộc chuyện này là vì sao…

Luôn luôn ở phía sau nhìn mỗi một màn, Verdessa lúc này mới tiến lên đây, nhìn Daipuni vuốt cằm nói:

- Cục trưởng, có thể tìm một chỗ yên lặng, nói chuyện một chút không?

Daipuni tà tà liếc người trợ lý một cái, cuối cùng gật gật đầu, đi ra bên ngoài văn phòng.

Và tới khi chỉ có hai người ở cuối hành lang, Daipuni dừng chân, đưa lưng về phía Verdessa, nói:

- Cậu muốn hỏi, là ai mang Dương Thần đi, đúng không?

- Đúng vậy! Tôi cần một lý do. Tôi không thể trơ mắt đứng nhìn một nhân vật nguy hiểm như vậy chạy trốn.

Verdessa tận lực khắc chế giọng điệu, hai tay gắt gao siết lấy nhau.

Tuy rằng là đưa lưng về phía sau, nhưng Daipuni coi như tinh tường nhìn được bộ dạng của Verdessa lúc này, khinh thường hừ một tiếng, nói:

- Cậu không phục cũng vô dụng! Đừng nói là cậu, cho dù là tôi, thậm chí là Tổng Thống của chúng ta, thấy người đó cũng phải nhượng lễ ba phần. Người phụ nữ đó muốn nộp tiền bảo lãnh người, trừ phi chúng ta muốn khiến cho nước mình tranh chấp với nước họ, bằng không… Cho dù hắn thật sự là phần tử khủng bố, chúng ta cũng phải tha!

Verdessa ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy khó hiểu:

- Cục trưởng, tôi không nghĩ được đến là ai?

- Hẳn là cậu biết được từ tài liệu cơ mật trong cục, đọc ra thấy có liên quan. Chín năm trước, giữa hoàng gia Anh quốc cùng Vua xứ Wales xảy ra một chuyện mà dẫn đến tàn sát đẫm máu…

Daipuni chậm chạp nói.

Verdessa ngây người, không rõ làm sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện kia, có thể nói là “Lịch sử màu xám” là vụ bê bối nhất của Hoàng gia Anh quốc, liền đáp lại:

- Đúng vậy! Tôi còn nhớ rõ lúc trước là Hoàng gia Anh quốc có ý đồ đem dòng họ Wales chính thống diệt cỏ tận gốc, mục đích thống nhất hoàn toàn xứ Wales. Nhưng bởi vì trên đường có gia tộc Rothschild và một lực lượng khác không biết tên chen chân vào. Cho nên Vua xứ Wales, Vương phi Catherine và Công chúa nhỏ đã biến mất một cách bí ẩn sau đó an toàn về tới Vương thất, hơn nữa chỉ một thời gian ngắn sau, Hoàng thất Anh quốc liên tục kỳ lạ “Chết bất đắc kỳ tử”, vài tên thành viên quan trọng trong quân tình ngũ Hoàng gia Anh quốc đều tiêu tốn rất nhiều sức lực mới khiến cho chuyện không xôn xao quá lớn và khủng hoảng đến quốc dân.

- Đúng vậy! Ngay sau đó thái tử Hoàng gia Anh, vẫn như cũ chỉ có thể là Wales không có thực quyền thân vương. Tuy rằng vương thất Wales vẫn như trước làm “vương thất bí ẩn” tồn tại, nhưng không có công khai với bình dân sự tồn tại của ông ta. Nhưng trên thực tế, từ bức màn phía sau, Hoàng thất Anh đã bị vây xuống núi…. Vua Anh quốc chân chính, hẳn là Vương thất Wales…

Daipuni nói.

Verdessa gật đầu,

- Tài liệu đó đã khắc sâu trong trí nhớ tôi chuyện chín năm trước đây. Thật sự có nhiều điểm đáng ngờ, bất luận là mẹ con Catherine còn sống, hay Hoàng thất Anh trầm mặc, quân tình ngũ trầm mặc. Đều sự thật quá mức khác thường, tuy nhiên không thể không thừa nhận, hiện tại Vương thất Wales, bất luận ở phía sau, đều vẫn trị quốc. Hơn nữa đều qua Vương thất Anh quốc. Hiện giờ công chúa Jane đã đứng đầu một trung tâm nghiên cứu khoa học của Hoàng gia Anh. Thậm chí đã đào tạo người cho nền khoa học kỹ thuật của thế giới. Có người kế nhiệm như vậy, địa vị của Vương thất Wales, càng được củng cố thêm.

- Cậu nói không tồi! Chính xác là có nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng chúng ta không nên quan tâm. Bởi vì ngay cả quân tình Ngũ xứ Anh quốc cũng duy trì trầm mặc.

Daipuni xoay người, mắt lộ ra tinh quang, trầm giọng nói:

- Vừa rồi liên lạc đến chỗ tôi, khiến tôi phải mang Dương Thần đi, không ai khác, chính là người năm trước, vừa mới chính thức lên ngôi vương vị Wales. Vốn là Vương phi Catherine, giờ là Nữ vương bệ hạ Catherine…

Lời nói ấy vừa thốt ra, vẻ mặt của Verdessa hoàn toàn lâm vào khiếp sợ, cứng đờ…

….

Ảo ảnh của chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi chạy trên đường, vững vàng giống như đi bộ.

Trong xe, một tiếng nũng nịu hắt xì, người phụ nữ tùy tiện vung cánh tay lên cao, lấy những viên ngọc đính ở chiếc váy dài tinh mỹ, bằng tơ lụa thượng hạng màu Violet cung đình mà lau. Xem như cho phép lau nước mũi.

Đây là một ngươi phụ nữ tóc dài, cao gầy, năm tháng cũng không lưu lại trên người cô ít nhiều dấu vết, ngũ quan tinh mỹ giống như yêu tinh trong thần thoại ngày xưa, không biểu lộ một một chút khiếp người, mị hoặc nào. Đặc biệt đôi mắt màu lục, lông mi thật dài run rẩy run rẩy, gợi cảm đến cực điểm.

Nếu nói như vậy, làm sao có thể nhìn ra tuổi thật của bà. Cõ lẽ chỉ có chiếc váy dài cung đình màu tím bao lấy dáng người đẫy đà, đầy đặn, có thể đẹp ngang với những cô gái trẻ bình thường, không khoa trương mà độ cong hết sức tuyệt vời, đủ để cho đàn ông đều đổ máu, mạch sôi sục. Mà váy dài không khỏi lộ ra đôi chân trắng nõn, buộc chặt làn da như mới sinh con, làm cho người ta hận không thể vồ lên cắn một miếng.

Chỉ có điều, lúc này một đại mỹ nhân như vậy lại có một hành động rất mất mặt - lấy váy lau nước mũi.

- Catherine, Cô đã là nữ vương rồi! Nhiều năm như vậy cũng không thể sửa được tật xấu của thân thể mình. Cô đúng là bản sao của Jane khi về già, nhưng về trí tuệ thì chẳng khác gì đứa trẻ cả.

Dương Thần ngồi đối diện với người phụ nữ dang hai tay ra, một tay đặt trên bả vai Edward, nhìn đối diện mắt nữ vương Wales, bất đắc dĩ nói.

Catherine chu đôi môi hồng lên, vẻ mặt không khác gì một cô bé mười bảy, mười tám tuổi, giọng nói nũng nịu cũng không khác gì những nữ sinh bình thường,

- Dương Thần thân mến, cô đoán là tên vô lại nào lại nghĩ đến cô, nên cô mới hắt xì hơi một cái!

Nếu có thể, Dương Thần rất muốn cầm đao, tự chọc vào mình, dở khóc dở cười nói:

- Này! Không phải là chuyện cô hắt xì hơi, mà là vì sao cô không lấy khăn tay, không được lau lên quần áo như thế chứ…

- Tiện tay thôi! Khăn tay rất nhiều phiền toái, cầm còn muốn ném…

Catherine oan ức mấp máy miệng, nói:

- Thật là, các cháu thật đáng ghét, chỉ là tôi lười thôi. Các cháu cũng không phải không biết cháu cũng thế, Jane Jane cũng thế, ở trong nhà luôn nói cô thế này không đúng, thế kia không đúng, khiến kẻ làm mẹ như cô thật mất mặt. Nói như thế nào thì cô vẫn là nữ vương đó!

Đang cúi đầu mân mê ly rượu, vẻ mặt Edward đen tuyền, do dự mà hỏi:

- Cháu nói… Bác, là ai nói với bác, có người nhớ bắc, bác sẽ đánh hắt xì? Còn nữa, Thần Thần, Jane Jane là sao?

Catherine hì hì cười ngọt, nói:

- Là Jane nói cho cô biết về văn hóa Hoa Hạ. Nói cho cô biết người Hoa Hạ xây dựng hôn nhân như nào, sẽ dùng cùng một từ xưng hô nha. Thực ra cô cũng có thể gọi cháu là Ward Ward.

Edward vội lắc đầu, thiếu chút nữa thì sặc nước.

- Đúng rồi, Thần Thần, có thể cháu không biết rằng, Jane Jane vì muốn biết rõ quốc gia mà cháu sinh ra, nên đã sưu tầm rất nhiều sách văn hóa Hoa Hạ, cháu thừa biết cô ít chữ, đọc sách lại không tiện. Nhưng muốn biết có liên quan đến quốc gia nào đó của cháu, cho nên mỗi buổi tối đều kể lại chuyện xưa cho cô nghe, nghe đến có thể ngủ luôn… Tuy nhiên mấy ngày nay cô vẫn không có thể nghe chuyện xưa, đều là cháu làm hại, đem bảo bối Jane Jane của cô đến Hoa Hạ, cháu lại chạy đến Paris. Jane Jane của cô còn không có trở về. Cô chỉ có một người con gái thôi đấy…

Catherine thở phì phì nói.

Vẻ mặt Dương Thần cứng ngắc, không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Catherine, dường như năm đó là lần đầu tiên gặp mặt, như vậy khiến chính mình không có cách nào khác.

Một bên Edward cũng buồn bực nói:

- Bác làm nữ vương Wales, con gái của gia tộc Rothschild chính thống. Bác chỉ biết mỗi tiếng Anh, nhận thức chữ còn không rõ. Như này căn bản là sỉ nhục… Đã bốn mươi tuổi rồi còn muốn con gái kể chuyện cho nghe trước khi đi ngủ, bác hiểu được những lời này có nghĩa là gì không?

Catherine nghe xong, rốt cục trầm mặc xuống, cúi đầu, hơi nhăn mi xanh đen lại, không nói một lời.

Edward cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, cảm thán an ủi, nói:

- Bác, không phải cháu muốn chỉ trích bác. Bác cũng nên giống một nữ vương một chút chứ, như vậy cũng khiến Jane không cần lo lắng thay cho bác.

Catherine đột nhiên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp ngập nước, gật đầu nói:

- Bác biết rồi! Về sau bác sẽ chú ý… Ward Ward…

Phụt!

Edward vừa mới uống một ngụm rượu, rốt cục không trụ được, phun ra.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí