Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1022: Bộ phim lớn



Thấy không ai lên tiếng, Dương Thần cười nhạo nói:

- Dù nói thế nào, nhà họ Dương chúng tôi cho dù giao quân quyền ra, quân quyền ấy cũng không ở trong tay người dân, người dân căn bản không có chút điểm lợi nào, ai có thể thực sự để ý như vậy? Tôi thấy… Người không chịu mở lời, hơn phân nửa là có ý cướp lấy quân quyền. Về phần là ai… Trong lòng mọi người hiểu rõ.

Chuyện đã nói đến mức rất rõ ràng rồi, không ít người lòng dạ đã rõ, nhưng vẫn cố ý không nhìn về hướng Ninh Quang Diệu.

Quả thực, nhà họ Dương nếu thực sự giao quân quyền ra, không chỉ ra khỏi hàng ngũ tứ đại gia tộc, thậm chí còn bết bát hơn nhà họ Đường tổn thương sức sống nặng nề ngày nay.

Nhà họ Đường tuy không có Đường Triết Sâm, nhưng tốt xấu gì việc kinh doanh không tổn thất gì, nhưng nhà họ Dương nếu không có quân quyền, có lẽ đến gia tộc hạng hai cũng không bằng!

Mà sự sở hữu của quân quyền, tất nhiên không thể là phía nhà họ Lý, dù sao nhà họ Lý đã có lượng lớn bộ đội đặc chủng và cục An Toàn, mà các gia tộc khác, đều không thể là đối thủ của nhà họ Ninh.

Nói cho cùng, cực lực ra sức muốn lấy đi quân quyền, chẳng qua là đám cán bộ của Ninh phái.

Căn phòng nhất thời yên tĩnh, mọi người xôn xao, phần lớn là đang thảo luận nên kết thúc như thế nào.

Dương Thần lúc này lại cười hì hì nói:

- Các vị, tôi không giấu mọi người, quốc tế Ngọc Lôi của vợ tôi trước đây đã thành lập công ty giải trí, còn có ngành đóng phim điện ảnh, tôi đang lo không có tư liệu sống dùng để quay phim đây!

Câu chuyện của ông già nhà chúng tôi, tôi định ghi lại hồi ký trước rồi quay phim, diễn câu chuyện hai đời nhà họ Dương, mọi người nói xem, cái này muốn mánh lới có mánh lới, muốn có độ nổi tiếng có độ nổi tiếng, có chuyện đời tư thì có chuyện đời tư, chiến tranh, tình yêu, tình thân, huyền nghi, muốn có gì thì có nấy! Bộ phim này muốn quay, vậy thì phải dùng rất nhiều tiền!?

Mọi người ở đây nhất thời giống như hóa đá, nhìn người thanh niên bên cửa đắc ý cười lớn, quả thực giống như gặp quỷ vậy!

Quách Tuyết Hoa mới rồi còn tán thưởng con trai mình lợi hại, nghe đến đây, không khỏi che mặt, không dám xem tiếp.

Dương Thần vui tươi hớn hở chạy tới bên cạnh Lâm Nhược Khê, ôm lây vai Lâm Nhược Khê, đắc ý nói:

- Bà xã, em nói cách này của anh có được không, lần này em phải nói anh có đầu óc kinh doanh đấy!?

Lâm Nhược Khê nghe đến mức lúm đồng tiền ửng đỏ, xấu hổ mà ức, trong lúc mấu chốt tên này còn bàn chuyện làm ăn! Nói thì nói đi, liên lụy đến cô làm gì chứ, làm như cô giống nhà tư bản coi tiền tài như mạng vậy!

Kỳ thực ý tưởng của Dương Thần, cũng không phải bịa chuyện linh tinh.

Chuyện của nhà họ Dương như là đã bị công khai rồi, giấu diếm ngược lại lại có vẻ có tật giật mình, nếu lấy hình thức truyện ký danh môn, công khai dùng phương thức điện ảnh đem đoạn lịch sử này thổi phồng lên một chút, phó thác càng nhiều chủ nghĩa anh hùng và hào quang nhân tính, ngược lại có thể đưa quá khứ không sáng chói biến thành lịch sử vinh quang!

Trong mắt Ninh Quang Diệu hiện lên vài tia che lấp, nhưng lúc này thế cục đã bị Dương Thần khống chế được, ông ta không nghĩ ra biện pháp gì để bắt buộc Dương Công Minh giao quân quyền ra.

Rơi vào đường cùng, Ninh Quang Diệu chỉ đành phải nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta liền mô phỏng một chương trình, mở cuộc họp báo, giải thích rõ chuyện này, nhưng Dương Công nhất định phải tham gia mới được.

Dương Công Minh cũng không phản đối.

- Chuyện của tôi, bộ xương già tôi đây đương nhiên sẽ không trốn tránh.

- Nhưng…

Lời nói của Ninh Quang Diệu xoay chuyển.

- Sau khi chuyện này qua đi, nếu trong quân đội có người dị nghị, vậy thì hy vọng Dương Công thản nhiên đối mặt, dù sao không ít tướng lĩnh kính nể lão nguyên soái mới nhậm chức trong bộ đội nhà họ Dương, hiện giờ Dương Công không còn là huyết mạch chí thân của Dương lão nguyên soái, bọn họ có lẽ sẽ lựa chọn làm ra sự biến động.

Nói một cách khác, Dương Công Minh ông nếu không phải là con cháu chân chính nhà họ Dương, đám người kia cũng không cần phải theo các người.

Lời này của Ninh Quang Diệu, không khác với việc tính toán quang minh chính đại khoét tường.

Dương Thần cười lạnh nói:

- Thủ tướng Ninh, tôi cảm thấy nếu đầu óc bình thường cũng sẽ không có ý tưởng dư thừa thế, trừ phi bọn họ chán sống rồi.

Sắc mặt Ninh Quang Diệu căng thẳng, nhíu mi nói:

- Dương Thần, cậu đang uy hiếp những tướng lĩnh kia sao?

- Uy hiếp? Tôi uy hiếp ai?

Dương Thần cười lành lạnh nói:

- Tôi không nói cụ thể người nào, trừ phi có người cố ý muốn chịu chết.

Mọi người ở đây chỉ cảm thấy tràn ngập một trận âm khí, nụ cười của Dương Thần hoàn toàn là đang nói với mọi người, ai dám mượn gió bẻ măng, hoặc phản bội, phỏng chừng không khác chết lắm.

Dương Thần vừa mới nói không đến hai lời, các nguyên lão nhà họ Dương cũng nói giết liền giết, bộ dáng không hề kiêng kỵ, khiến mọi người đều không dám có chút lòng dạ làm phản nào.

Đặc biệt đám người già nhà họ Dương, đều quyết tâm trở về phải giải thích cho vãn bối, ngàn vạn lần đừng có hai lòng! Phải biết rằng tuy Dương Công Minh cũng là nhân vật cứng rắn nhưng cũng không như Dương Thần, nói giết liền giết như vậy!

Dương Công Minh lại là vui mừng thấy cảnh như vậy, ngón tay gõ lên bàn, nói:

- Nếu chuyện cũng đã bàn hòm hòm rồi, Công Minh tôi cũng không tiễn, các vị mời tự nhiên.

Mọi người cũng thức thời, vốn là khí thế đến cửa khởi binh hỏi tội, khí thế đó sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi, chờ lâu chỉ cảm thấy sợ hãi.

Lục tục ra về, sau khi Ninh Quang Diệu đưa đám cán bộ rời đi, người nhà họ Dương cũng rời đi theo.

Trái lại ba ông cháu Lý Mạc Thân lưu lại cuối cùng, mặt mang ý cười đi tới trước mặt Dương Công Minh.

- Lão Dương, ông đúng là tốt số, có đứa cháu như thế này, tôi thấy ông có thể vô tư rồi.

Lý Mạc Thân hàm ý sâu sắc nói.

Dương Công Minh nhìn Dương Thần biếng nhác ở bên cạnh, lắc đầu thở dài, nói:

- Phàm là thế sự, phúc họa tương y, cái thằng ranh này bản lĩnh không nhỏ, nhưng phiền phức kèm theo cũng không nhỏ, tôi cũng là đang đánh bạc thôi.

Lý Mạc Thân đồng tình gật gật đầu, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết, Dương Thần phải đối mặt với kẻ thù, cùng với người bình thường bọn họ phải đối mặt đương nhiên không cùng một cấp bậc.

- Những chuyện phiền phức này thì đừng nhắc nữa, ngày mai Lý Độn nhà chúng tôi kết hôn, tuy tổ chức hơi gấp không được coi là long trọng nhưng cả nhà ông đều phải đến đấy!

Dương Công Minh bật cười nói:

- Ông ở lại là vì chuyện này?

- Còn có chuyện gì quan trọng hơn đứa cháu đích tôn nhà họ Lý nhà tôi kết hôn chứ?

Lý Mạc Thân đúng lý hợp tình nói.

Dương Công Minh sang sảng cười nói:

- Thôi được, nhưng ông già tôi là người thành thật, cũng không giống người khác muốn nịnh hót ông, muốn có phong bì từ chỗ tôi thì không có cửa.

Lý Mạc Thân cười trộm, nhìn Lâm Nhược Khê bên cạnh.

- Ông không có tiền, nhưng cháu dâu ông là nữ hào phú đứng đầu Hoa Hạ, nhất định rất được đấy.

- A…

Lâm Nhược Khê đội nhiên bị nhắc đến có chút phản ứng không kịp.

Dương Thần vừa nghe, lập tức không vui nói:

- Cháu nói sao Lý Độn lại giống như tên keo kiệt, hóa ra là ông dạy!

- Cậu dám nói tôi keo kiệt!? Lão Dương cậu nói quá không đúng rồi! Lần trước tôi còn mời cậu ăn mì kéo đấy!

Lý Độn gào to.

Cậu ta không nhắc đến còn được, vừa nhắc tới, mặt hai cha con Lý Mạc Thân và Lý Vân Bằng đều tái nhợt.

Nhất thời, mấy người nhà họ Dương lại nhịn không được mà cười, trong căn phòng có vẻ vui vẻ hòa thuận.

Đúng lúc này, Dương Phá Quân không tham gia nói chuyện, bóng lưng có chút suy sụp, lẳng lặng trở về hậu viện.

Quách Tuyết Hoa vốn cũng bị Lý Độn chọc cười, nhưng khóe mắt liếc đến bóng lưng trở về của người đàn ông, trong mắt hiện lên sự không đành lòng, cũng liền xoay người đi theo.

Dương Thần và Lý Độn trong phòng đấu võ mồm mắng lẫn nhau, không khí nóng bừng, nhưng trong viện phía sau nhà họ Dương, có vẻ yên tĩnh vắng lặng.

Dương Phá Quân những ngày này đã gặp phải quá nhiều thứ mà trước đây chưa từng trải qua, sự gột rửa trong lòng, trước giờ chưa từng có mà đánh sâu vào nhân sinh và giá trị quan của ông ta.

Đột nhiên phát hiện thế giới này không phải như ông ta tưởng tượng, đột nhiên phát hiện người bên cạnh bản thân cũng không hiểu, cảm giác này cũng không dễ chịu gì.

Thời gian trôi qua một cách vô ích, góc cạnh, khiến cho người đàn ông có vẻ gầy yếu mang vài phần tuấn tú, không giống như lúc mới đảm nhận chức Tư lệnh bộc lộ tài năng, uy vũ nghiêm khắc.

Đi qua đường mòn của hoa viên, đi vào trong đình của hậu viện nhà họ Dương.

Dương Phá Quân nhìn một cây hòa già tán che trời, suy nghĩ xuất thần.

- Nghĩ gì thế?

Một giọng nói từ phía sau vang lên.

Dương Phá Quân quay người lại, nhìn người vợ quen thuộc mà xa lạ, người phụ nữ bầu bạn hơn hai mươi năm.

- Sao bà cũng đến rồi, ngày mai là đại hôn của nhà họ Lý, tuy nói là quan hệ gần, nhưng quà tặng còn phải để bà xử lý.

Quách Tuyết Hoa cười cười.

- Còn không phải đường cũ, phân phó người dưới làm là được.

Dương Phá Quân gật gật đầu, nhất thời cũng không biết nói gì, lúc trước khi không gặp Quách Tuyết Hoa, ngàn vạn lời muốn hỏi, nhưng thực sự gặp rồi, một mình đối mặt lại không thể nào nói lên lời.

- Ông…

- Bà…

Hai người đồng thời mở miệng.

Hai người không khỏi cùng cười.

- Gần đây cơ thể ông đỡ chút nào chưa? Vết thương lành lại chưa?

Vẫn là Quách Tuyết Hoa hỏi trước.

Dương Phá Quân gật gật đầu, hoạt động cánh tay.

- Cũng tạm rồi, trị liệu của bệnh viện quân y cũng ổn… Còn bà, ở Trung Hải vẫn tốt chứ.

Quách Tuyết Hoa cười.

- Không phải là sống sao, rất thanh nhàn. Mấy hôm trước, Nhược Khê nhận nuôi một bé gái tên Lam Lam, giống như đã có cháu gái, sống có ý nghĩa rồi…

Nói tới đây, Quách Tuyết Hoa cảm thấy có chút không thích hợp, dù sao Dương Phá Quân một người cô độc trong bệnh viện.

Dương Phá Quân hiểu ý, cười nhạt nói:

- Không sao, bà vui là tốt rồi. Bây giờ tôi bỗng nhiên cảm thấy, cái này cũng chẳng sao cả…

Quách Tuyết Hoa sửng sốt.

- Phá Quân… Ông… Ông thực sự nghĩ như thế?

- Còn có thể lừa bà sao.

Dương Phá Quân lắc đầu cười tự giễu nói:

- Đã trải qua nhiều như vậy, tôi cũng nghĩ thông rồi, cũng hơn nửa đời người rồi là lúc dừng lại nghỉ ngơi rồi.

Trong mắt Quách Tuyết Hoa tuôn ra sự cảm động.

- Nói ông nhiều năm như vậy, ông cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi! Quyền lực, chức vị cái gì, đều không phải tự tìm khổ não sao? Ngày tháng cũng không có cách nào sống tốt được, thực sự không biết cầu những thứ đó làm gì. Thôi đi, cũng không nhắc những thứ đó, vậy… Vậy sau này ông định thế nào, sống cùng chúng tôi sao?

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí