"Nếu như chòm Sư Tử thử thăm dò xem có thể đòi được cái gì thì phải cương quyết cự tuyệt."
"Vì sao?"
"Vì họ cần ngươi."
"Nhưng chúng ta cũng cần bọn họ a."
"Điểm khác biệt giữa hai bên là ngươi không còn đường lui còn bọn họ có thể lui."
"Vì sao chúng ta không còn đường lui?"
"Bởi vì yếu."
Đạo lí này An Đức Lệ Na (Andrew Lina) vẫn chưa hiểu cho lắm, nhưng nàng vẫn hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Làm ngài thất vọng rồi, Tiên Nữ tọa còn trăm việc phải làm, những bí bảo này đối với sự phục hưng của Tiên Nữ tọa, cực kì quan trọng, Tiên Nữ tọa không thể nào trợ giúp quý phương được."
An Đức Liệt hơi bất ngờ, hắn nheo con mắt lại, thái độ của An Đức Lệ Na (Andrew Lina) kiên quyết ngoài dự đoán của hắn.
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) dựa vào đâu để cự tuyệt?
Lẽ nào, nàng còn con bài chưa lật nào nữa?
Nhìn trên mặt An Đức Lệ Na (Andrew Lina) không ra chút manh mối nào, bỗng An Đức Liệt cười nói: "Cũng phải, vậy không biết ta có thể diện kiến ba vị khách nhân đến từ Sài Lang tọa để mua mấy con năng lượng thú hay không?"
Trong lòng An Đức Lệ Na (Andrew Lina) thoáng trầm xuống, An Đức Liệt nói toạc ra ba từ "Sài Lang tọa",vậy chứng tỏ bọn họ cũng đã điều tra tung tích đám người Đường Thiên.
Nàng hít sâu một hơi, lúm đồng tiền trên má nở như hoa: "Vậy để ta phái người đi gọi ba vị khách nhân."
Trong lòng An Đức Liệt cũng thoáng bất ngờ, không ngờ An Đức Lệ Na (Andrew Lina) lại đáp ứng dứt khoát như vậy. Bởi trong suy nghĩ của hắn, hẳn An Đức Lệ Na (Andrew Lina) phải không nguyện ý để hắn và đám người Đường Thiên tiếp xúc mới đúng. Nhưng ngay sau đó hắn lập tức hiểu ra. Đối với Tiên Nữ tọa, năng lượng thú chính là một món đồò là tuyệt hảo, nhưng đối với những chòm sao khác nó lại không có tác dụng gì quá lớn. Mấy tên đại lão gia của Chòm Sư Tử đám kia đều là lũ giết người phóng hỏa chuyên nghiệp, để bọn họ dệt hoa trên gấm thì đúng là thuần túy làm khó bọn họ rồi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.com
An Đức Liệt thản nhiên phẩm trà, chờ đợi ba người Đường Thiên đến.
Một lát sau, người hầu vội vàng chạy tới run giọng nói: "Không tốt rồi! Không tốt rồi! Trên đường đi tới Chức phường ba vị đại nhân đã gặp phải tập kích!"
An Đức Liệt quoắc mắt đứng lên, trợn trùng con mắt: "Ở đâu?"
Nguyên Cát thủy chung luôn nhắm mắt cũng mở mắt, lóe lên hàn quang lấp lánh.
"Tại... Tại Dược kiều!"
An Đức Liệt đang định động thân thì đột nhiên Nguyên Cát mở miệng nói: "Điện hạ cứ ở lại đây bồi An Đức Lệ Na (Andrew Lina) bệ hạ, chuyện ba người bọn họ xin giao cho thuộc hạ."
An Đức Liệt lập tức tỉnh táo trở lại, ưu tiên hàng đầu của hắn lúc này là phải đảm bảo cho An Đức Lệ Na (Andrew Lina) được an toàn. Trong cục diện hiện tại, tầm quan trong của Tiên Nữ tọa lớn hơn Sài Lang tọa rất nhiều. Hơn nữa, hắn cực kỳ tin tưởng vào thực lực của Nguyên Cát.
"Vậy xin làm phiền Nguyên thúc!"
An Đức Liệt lại ngồi xuống lần nữa, mỉm cười với An Đức Lệ Na (Andrew Lina) rồi nói: "Bệ hạ cứ yên tâm,với thực lực của Nguyên thúc thì ngay cả trong chòm Sư Tử ta cũng hiếm có đối thủ."
An Đức Lệ Na (Andrew Lina) mỉm cười: "Có lời này của điện hạ, An Đức Lệ Na (Andrew Lina)yên tâm rồi."
Dược Kiều.
Đường Thiên bị rơi vào trận khổ chiến gian nan nhất từ lúc chào đời tới nay.
Người hầu mà An Đức Lệ Na (Andrew Lina) cũng quá hoảng loạn, hắn nói là ba người chứ thực ra chỉ có một mình Đường Thiên. Lăng Húc không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện nằm ngoài phạm trù tu luyện, còn Hạc thì lo lắng cho đám ngân bảo bình chồng chất như núi, phải biết đó là một khoản cực lớn đủ để mua cả Thiên Hạc tọa đấy.
Đường Thiên đi Chức phường để xem thử xem Tiên Nữ Chức phẩm rốt cuộc chế thành như thế nào. Tuy Binh cũng có cái thái độ cẩn thận, nhưng điều này vẫn chưa đủ để dao động ý chí của Đường Thiên. Nếu toàn bộ năng lượng thú được bán ra thì đó là một khoản sinh ý cực lớn. Nhưng hiện tại Đường Thiên cũng không thiếu tiền, tuy cái bút sinh ý này lớn đến mức làm người ta đỏ cả mắt, nhưng hiện tại Đường Thiên cũng đã dần hiểu ra. Có nhiều lúc, tiền cũng không phải vạn năng.
Hắn cũng phát hiện ra mình đã mắc phải một sai lầm, đó chính là hoàn toàn không phải thiết lập một binh đoàn hoàn toàn mới, bởi vì binh sĩ của Sài Lang binh đoàn sở hữu bí bảo ít đến thương cảm.
Thức tỉnh huyết mạch cộng thêm bí bảo,một binh đoàn như vậy hẳn sẽ rất lợi hại đi.
Nhưng không ngờ hắn vừa đi tới Dược Kiều đã gặp phải tập kích.
Đám hộ vệ mà An Đức Lệ Na (Andrew Lina) phái tới căn bản không phải đối thủ của đối phương,chỉ trong nháy mắt đã bị giết cho tán loạn. Đường Thiên vừa thấy tình huống không ổn, không chút do dự, lập tức nhảy vào một cửa hàng nằm ở ven đường.
Đối phương là một tốp gồm ba người, mỗi người đều có thực lực vô cùng xuất sắc.
Quang Minh võ hội!
Đường Thiên không cần nghĩ cũng biết đám người này là ai, hắn rất quen thuộc với phong cách vũ kĩ của lưu phái Quang Minh.
Đối phương không ngờ Đường Thiên lại phản ứng nhanh như vậy, càng không ngờ là Đường Thiên lại chạy trốn dứt khoát như vậy.
"Truy!"
Một tên võ giả cầm kiếm hô lớn một tiếng, sau đó cùng một võ giả khác bay lên trời, lao về phía nóc nhà cửa hàng kia, bọn họ muốn chặn đứng đường lui của Đường Thiên.
Đồng thời tên võ giả quyền đạo còn lại cũng hung hăng xông vào cửa hàng.
Hô!
Một nắm tay nhanh chóng phóng lớn trong mắt hắn.
Đầu tiên tên võ giả quyền đạo cả kinh, nhưng ngay sau đó lại đại hỉ, đối phương không hề trốn! Lập tức hắn gầm lên một tiếng, không chút do dự, xông lên nghênh đón nắm tay của Đường Thiên, cũng một quyền xuất ra.
Quang mang bạch sắc nồng đậm bao bọc toàn bộ cánh tay hắn, giống kéo lê một ngọn hỏa diễm bạch sắc vậy.
Vũ kỹ cực kỳ nổi danh của Quang Minh võ hội, 【 Đại Quang Minh quyền 】! Môn quyền pháp này do một vị tiền bối của của Quang Minh võ hội sáng chế ra, là một môn vũ kỹ có tư cách vấn đỉnh vô song. Được các võ giả trung tầng ở Quang Minh võ hội tu luyện khá nhiều.
Quyền mang nồng đậm giống như một cơn sóng dữ, bất ngờ tràn tới.
Trong mắt Đường Thiên trong sáng lên một mạt quang mang khiếp người, giữa đường hóa quyền thành trảo, hoa lửa sáng chói mắt bất ngờ bốc lên.
Va chạm kịch liệt trong dự tính không hề xảy ra, võ giả quyền đạo của Quang Minh võ hội chỉ cảm thấy quyền của mình như đánh vào vũng bùn, quỷ trảo của đối phương bám dính lên tay hắn!
Niêm tự quyết, lĩnh ngộ mới nhất của Đường Thiên.
Quyền mang trên nắm tay đối phương toát ra sát cơ nồng đậm, tựa như hơi nước cuồn cuộn, xông thẳng vào mặt Đường Thiên. Đường Thiên không những không hề kinh sợ, mà trái lại, trên mặt hiện lên vẻ phấn khích, thành công rồi!
Đây là lần đầu tiên hắn dùng Niêm tự quyết hình xoắn ốc trong thực chiến.
Nếu không phải tình huống quá cấp bách thì hắn đã không mạo hiểm như vậy, nhưng lúc này hắn đã bất chấp tất cả rồi.
Một chiêu đắc thủ, Đường Thiên càng thêm phấn khích, trực giác của hắn càng trở lên sắc bén, lợi dụng lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, hữu chưởng nhanh chóng vịn lên nắm tay đối phương, lấy đó làm điểm tựa, cả thân thể lập tức chuyển động quay tròn giống như con lắc đồng hồ tiến vào trong lòng đối phương.
Chân lực và sức lực dồn ra sau lưng, Đạn tự quyết đột nhiên bộc phát.
Quyền đạo võ giả chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, thân hình Đường Thiên bỗng chui vào trong lòng hắn đầy quỷ mị, hắn hoảng hốt trên mặt biến sắc nhưng chưa kịp có bất cứ một phản ứng nào thì ngực đã cảm thấy chấn động kịch liệt, chân lực toàn thân lập tức bị mất đi khống chế.
Rầm rầm!
Trần nhà bỗng bị phá nát, trong đá vụn bụi mù có hai bóng người đang lao từ trên xuống. Đó là hai người trên nóc nhà nghe thấy động tĩnh lên vội vàng đến trợ giúp.
Động tác của Đường Thiên nhanh như thiểm điện, tay trái vốn đã âm thầm đặt lên eo vị võ giả quyền đạo lập tức phát lực, giống như vung một cây chong chóng lớn lên, cầm tên võ giả trong tay ném về phía hai người.
Lúc này vị võ giả quyền đạo như bị chân lực quán thể, miệng không thể nói, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn mình đang bay về phía đồng đội, sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng.
"Cẩn thận!"
Khi hai người còn chưa rơi xuống đã cảm thấy có thứ gì đó lao về phía bọn họ, cả hai giật nảy mình, vị võ giả cầm kiếm nhanh chóng lướt sang một bên, còn vị võ giả cầm đao phản ứng hơi chậm một chút, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, chém ra một đao vô cùng hung hãn.
Ánh đao như tuyết, không hề trở ngại trực tiếp đem thứ bay tới kia chẻ ra!
Đến tận lúc này vị võ giả mới kịp nhìn rõ vật bay tới là gì, lập tức tâm thần đại chấn: "Lão tam!"
Vào thời điểm này tâm tình hắn chấn động mạnh lên không hề biết có một một bóng người âm thầm như bóng quỷ áp sát hắn, bàn tay lặng lẽ chém ngang một cái, không hề có một điểm quang mang nào.
"Cẩn thận!"
Vị võ giả kiếm đạo vô cùng hoảng sợ.
Vị võ giả cầm đao như trong mộng mới tỉnh, vào thời điểm mấu chốt như thế này điểm tinh tế của hắn đã được thể hiện ra toàn bộ, hắn hoàn toàn không để ý tới nhát chém của Đường Thiên, trường đao đưa qua eo chém về phía sau.
Nhưng khiến hắn vạn lần không nghĩ tới chính là cái chém lên cổ hắn bỗng biến thành phát chụp, hắn chỉ cảm thấy cổ mình nghẹt lại, một cỗ lực cực lớn truyền đến, ánh đao lập tức tan rã.
Đường Thiên lại nương theo cổ lực lượng này nhảy về phía trước, đao mang không khống chế được lướt qua thân dưới hắn, chìm vào mặt đất khiến cát bụi bay mù trời.
Một điểm hàn mang lóe lên trong bụi mù, chợt bắn tới.
Đó là vị võ giả cầm kiếm giết tới, thế nhưng Đường Thiên lại phảng phất như đã sớm đoán trước, thân hình giữa không trung lướt ngang, quăng vị võ giả cầm đao lên mũi kiếm.
Vị võ giả cầm kiếm kinh hãi, tay run lên, mũi kiếm hiểm hiểm lệch đi.
Đường Thiên cực kỳ hưng phấn, trực giác của hắn tiến vào trạng thái linh mẫn từ trước đến nay chưa từng có, hắn cảm thấy thân thể của mình vô cùng nghe lời, động tác mà thường ngày khó có thể làm được, thì lúc này lại có thể làm được một cách dễ dàng.
Loại biến hóa tùy tâm này quả thực khiến người ta mê say.
Thân thể vị võ giả cầm đao bị hắn tóm chặt cổ hoàn toàn tê dại,không thể không chế được chân lực, một thân bản lĩnh thông thiên không thể sử ra dù chỉ nửa điểm. Vị võ giả cầm đao bị nghẹn thở đến mặt đỏ bừng, hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục, bản thân hắn vừa mới ngộ sát đồng đội, lúc này lại phải nhận hết khuất nhục.
Trong mắt hắn bỗng phát ra quang mang cực kỳ đáng sợ, bỗng hắn buông tay vứt đao.
Thanh đao mà hắn buông ra không hề rơi xuống mặt đất mà lại lơ lửng giữa không trung, sau đó đột nhiên lóe lên quang mang sáng chói mắt. Gần cùng lúc đó, song chưởng của hắn chụp vào năm ngón tay cứng như sắt đang siết chặt cổ mình.
Trên mặt vị võ giả cầm kiếm rơi đầy lệ, không tiến ma lui lại!
Trong lòng Đường Thiên chợt sinh ra báo động, không chút nghĩ ngợi, bàn tay lập tức phát lực.
Răng rắc một tiếng, vị đao võ giả không còn chút động tĩnh.
Nhưng lúc này quang mang chói mắt mà thanh trường đao phóng thích ra đã bao phủ toàn bộ gian phòng, cảm giác nguy hiểm cực độ khiến chỉ trong nháy mắt lông tóc toàn thân Đường Thiên đứng cả lên.
Không tốt!
Trong cái khoảnh khắc nằm ở ranh giới giữa sinh tử, tiềm năng của Đường Thiên cũng bạo phát, trong ngân quang sáng chói mắt, Tàng Phong bộ đã được phát động toàn lực.
Oanh!
Một lực lượng dời non lấp biển ập tới từ phía sau hắn, Đường Thiên chỉ cảm thấy như bị một con trâu điên húc mạnh lên lưng, cổ họng ngọt lịm, trên miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân bắn về phía trước với tốc độ còn nhanh hơn trước.
"Chết đi!"
Một tiếng quát chói tai vọng vào trong tai, vị võ giả cầm kiếm tóc tai bù xù, kiếm mang nồng đậm chẩy xuôi từ thân kiếm xuống, bao bọc toàn thân hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng rít vang lên, người kiếm hợp nhất, hóa thành một đạo kiếm quang lao thẳng về phía Đường Thiên.
Đường Thiên vừa mới thoát li hiểm cảnh lại bị rơi vào nguy hiểm một lần nữa.
Một kiếm này của đối phương khiến trong lòng Đường Thiên sinh ra cảm giác có muốn tránh cũng không được.
Trong lòng Đường Thiên vừa lóe lên cái suy nghĩ này thì khí cơ của đối phương đã hoàn toàn khóa chặt hắn, bất kể hắn trốn về phía nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi bao trùm của một kiếm này.
Nếu thế thì tới đi!
Trong mắt Đường Thiên bỗng lóe lên vẻ hung hãn, từ lúc nào thần thiếu niên lại sợ hãi ngạnh kháng vậy?
Khi vẫn còn ở giữa không trung, thân hình của Đường Thiên đột nhiên đứng yên tại chỗ cực kỳ quỷ dị, hắn ngẩng đầu lên, sát ý trong mắt bốc lên như ngưng thành thực chất.
Mười ngón tay cong lại như cái móc, hoa lửa sáng chói mắt bốc lên.
Mười điểm quang đoàn giống như những con đom đóm, thoạt nhìn có vẻ chậm chạp nhưng lại dùng tốc độ cực nhanh bay về phía đạo kiếm mang mãnh liệt kia.
Chân lực trong cơ thể Đường Thiên bị rút sạch không còn chút gì, thân thể đang đứng yên giữa không trung cũng bị mất đi lực lượng duy trì, tự do rơi xuống mặt đất, nhưng trong tâm hắn lại an tĩnh một cách dị thường. Đây chính là khoảnh khắc an tĩnh trước khi tử vong sao?
Hắn cố gắng ngước đầu nhìn lên, tầm mắt cố gắng nhìn theo mười điểm huỳnh hoa mỹ lệ kia.
Nở ra đi, Quỷ vương huỳnh!