Ngày cưới được ấn định vào đầu tháng Mười, vì Chu Lệ Hoa nói đã nhờ thầy xem qua, ngày mùng ba tháng mười năm nay là ngày lành, hợp với bát tự của Trầm Nhứ và Chu Hành, rất thích hợp để kết hôn.
Sau khi chọn được ngày, Chu Lệ Hoa liền cho người đi đặt tiệc cưới ở khách sạn thương mại lớn nhất thành phố Lâm Giang.
Ban đầu định tổ chức linh đình nhưng vì Trầm Nhứ nói không muốn quá phô trương, lãng phí nên mới thôi, tuy vậy những thủ tục cần có vẫn không thiếu một thứ nào.
Trước đám cưới phải chuẩn bị và trang trí rất nhiều thứ, ngày cưới lại phải dậy sớm, để Trầm Nhứ không bị mệt, ngay cả phòng tân hôn cũng do Chu Hành dẫn người đến sắp xếp, Trầm Nhứ chỉ cần cùng hai phù dâu xác nhận lại trò chơi đón dâu và trình tự là được.
Lần này phù dâu của Trầm Nhứ là Khúc Thanh Lê và Kỷ Thư Điềm. Theo lý thì người đã kết hôn không được làm phù dâu, nhưng may mà Trầm Nhứ và Kỷ Thư Điềm đều không tin vào mấy chuyện kiêng kỵ đó.
Đêm trước ngày cưới, ba người tụ lại trò chuyện.
Khúc Thanh Lê: “Nhứ Nhứ, cậu có hồi hộp không?”
Trầm Nhứ do dự một chút, mím môi rồi thật thà nói: “Cũng hơi hồi hộp.”
Nghe vậy, Kỷ Thư Điềm cười cười an ủi: “Hây, có gì mà phải hồi hộp, chẳng phải là kết hôn thôi sao. Hôm tớ cưới còn chẳng thấy căng thẳng tẹo nào.”
Trầm Nhứ nâng mi nhìn sang, nhoẻn miệng cười: “Cậu thì đương nhiên không hồi hộp rồi, toàn lo hóng hớt chuyện thiên hạ.”
“……”
Kỷ Thư Điềm cười ngại ngùng: “Cậu biết rồi à!”
Thấy hai người nói chuyện úp úp mở mở, Khúc Thanh Lê bối rối: “Hai cậu đang úp mở chuyện gì đấy?”
Nghe vậy, Trầm Nhứ liếc nhìn Kỷ Thư Điềm rồi thu lại ánh mắt, nói: “Hôm Kỷ Thư Điềm cưới, tớ đến làm phù dâu cho cậu ấy, trong điện thoại cậu ấy bảo sẽ cho người đến đón tớ. Ai ngờ tớ vừa xuống dưới thì người đến đón lại là Chu Hành.”
“Á?”
Khúc Thanh Lê không nhịn được bật thốt lên, nhanh chóng tính toán thời gian rồi hỏi: “Lúc đó cậu với Chu Hành vẫn chưa gặp lại nhau đúng không?”
Trầm Nhứ gật đầu: “Ừ, cậu không biết lúc tớ ngồi cùng xe với anh ấy hôm đó ngượng ngùng thế nào đâu.”
Kỷ Thư Điềm cười toe toét: “Chuyện đó không trách tớ được nha, phải nói rõ là chủ ý là của Chu Hành đấy, cậu ấy bảo tớ gọi cậu đến làm phù dâu, rồi còn nói tiện đường nên sẽ đón luôn cậu.”
Nghe vậy, Khúc Thanh Lê lập tức hưng phấn: “Thật hả, thật hả?”
“Không thật thì còn gì nữa?” Kỷ Thư Điềm đáp.
Khúc Thanh Lê: “Tớ đã bảo rồi, Chu Hành vẫn luôn nhớ mãi không quên cậu ấy, vậy mà ban đầu cậu ấy còn không tin!”
Trầm Nhứ: “……”
Khúc Thanh Lê: “Mà hình như trong ba người bọn mình, chỉ còn mỗi Nhứ Nhứ chưa kết hôn.”
Nghe vậy, Kỷ Thư Điềm ngẩng lên nhìn: “Cậu cũng kết hôn rồi à?”
Khúc Thanh Lê gật đầu: “Ừ, vừa tốt nghiệp xong là tớ cưới luôn.”
“Ồ.”
Kỷ Thư Điềm khẽ gật đầu, có chút suy nghĩ: “Thế thì bình thường rồi, bọn tớ đều là người từng trải, nhìn thấu sự việc tất nhiên sẽ nhiều hơn cậu một chút.”
“……”
Tối hôm đó ba người mải mê trò chuyện, quên cả thời gian, đến tận hơn mười một giờ mới ngủ. Kết quả là sáng sớm hôm sau, chuyên viên trang điểm đã đến mà Trầm Nhứ vẫn còn chưa tỉnh hẳn, đến lúc trang điểm xong được nửa mặt cô mới dần vào trạng thái.
Trầm Nhứ: “……”
Cũng chẳng ai nói trước với cô rằng cưới xin lại mệt đến mức này…
Chỉ riêng phần trang điểm và làm tóc đã mất gần ba tiếng, chưa kể thay áo choàng sáng và bộ váy cưới truyền thống để chụp ảnh, mỗi bộ trang phục lại đi kèm một kiểu trang điểm khác nhau, khiến Trầm Nhứ quay mòng mòng.
Sau một hồi bận rộn, Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ.
“……”
Trầm Nhứ thở dài một hơi.
Thấy vậy, chuyên viên trang điểm cười hỏi: “Cô dâu xinh thế này, sao lại thở dài rồi?”
Trầm Nhứ nhìn vào gương trang điểm, khẽ nói: “Em cứ tưởng cưới là chỉ làm lễ thôi chứ, chẳng ai nói với em là lắm chuyện thế này! May mà đời này em chỉ cưới một lần thôi.”
Nghe vậy, chuyên viên trang điểm không nhịn được bật cười: “Lần đầu tiên chị gặp cô dâu thú vị như em đấy.”
Vừa nói, cô ấy vừa dặm lại son cho Trầm Nhứ vừa cười: “Chị làm nghề trang điểm bao nhiêu năm nay, em là cô dâu có khí chất nhất chị từng gặp, chồng em đúng là có phúc lắm.”
Trầm Nhứ khẽ cong môi cười, gương mặt không giấu nổi niềm hạnh phúc: “Phúc phải là em mới đúng, chồng em đối xử với em rất tốt.”
Chuyên viên trang điểm rút son, cầm bút kẻ mày vừa nhẹ nhàng vẽ vừa nói: “Em xinh thế này, chắc chồng em cũng đẹp trai lắm nhỉ?”
Hàng mi của Trầm Nhứ khẽ động, chẳng biết vừa nghĩ đến điều gì, khóe môi hơi cong lên: “Ừ, bọn em quen nhau từ hồi cấp ba, anh ấy là người đẹp trai nhất mà em từng gặp từ bé đến giờ.”
Chuyên viên trang điểm cũng mỉm cười: “Chúc hai người đầu bạc răng long.”
“Cảm ơn chị.”
Vừa dứt lời, Khúc Thanh Lê từ ngoài cửa bước vào, tay cầm theo một hộp sữa: “Nhứ Nhứ, cậu có đói không? Tớ vừa mua hai hộp sữa, cậu có muốn uống chút gì lót dạ không?”
Từ sáng đến giờ Trầm Nhứ đã ở đây trang điểm chụp hình, chưa ăn uống gì, giờ quả thật hơi đói.
Cô gật đầu: “Cảm ơn cậu, Lê Lê.”
“Khách sáo gì chứ. Cậu đang bất tiện, để tớ cắm sẵn ống hút cho.” Nói rồi, Khúc Thanh Lê cắm ống hút rồi mới đưa hộp sữa cho Trầm Nhứ.
Trầm Nhứ cười: “Biết ngay là Lê Lê luôn tốt với tớ nhất!”
Khúc Thanh Lê cũng bật cười: “Thôi cậu uống từ từ nhé, tớ đi xem Kỷ Thư Điềm bên kia thế nào rồi, sang giúp một tay.”
……
Chẳng mấy chốc đã đến giờ đón dâu.
Giờ đón dâu là mười giờ mười phút sáng, mang ý nghĩa thập toàn thập mỹ.
Phía Chu Hành, phù rể là Phó Ôn Niên và Trịnh Viêm. Khi xe cưới vừa đỗ dưới lầu, người đầu tiên chặn cửa chính là Trầm Trạch Xuyên.
Vừa xuống xe, Trịnh Viêm ghé sát bên Chu Hành hỏi nhỏ: “Hành ca, anh thấy cậu em vợ này dễ đối phó không?”
Chu Hành ngẩng đầu nhìn Trầm Trạch Xuyên đang đứng phía không xa, cười nhẹ rồi thu ánh mắt về, nhướng mày nói với Trịnh Viêm: “Tôi cũng không chắc. Nhưng một đứa nhóc mười mấy tuổi thì có thể khó thế nào được? Hay là giao nó cho cậu nhé?”
Nghe vậy, Trịnh Viêm suy nghĩ hai giây, gật đầu: “Được! Để đó cho em.”
Cậu ta thấy Chu Hành nói cũng đúng, mười mấy tuổi thôi mà, làm sao khó đối phó bằng hai phù dâu bên trong được?
Chu Hành gật đầu, sau đó khoé môi cong lên đầy ẩn ý, an ủi: “Đi đi, vất vả rồi, tháng này thưởng thêm cho cậu.”
Sau khi đẩy Trịnh Viêm ra làm bia đỡ đạn cho Trầm Trạch Xuyên và dúi vào tay cậu em vợ một chiếc chìa khóa xe, Chu Hành cuối cùng cũng thuận lợi lên được lầu.
Vừa lên tới nơi, đã thấy Kỷ Thư Điềm mặc một chiếc váy dài màu hồng sen đang đứng sẵn trước cửa, mỉm cười nhìn bọn họ.
Thấy vậy, Phó Ôn Niên bật cười gọi một tiếng: “Vợ ơi.”
Ý định là muốn lên thân mật một chút.
“Thôi đi.”
Câu còn chưa dứt đã bị Kỷ Thư Điềm lạnh lùng cắt ngang: “Bây giờ em là phù dâu của Nhứ Nhứ. Muốn bước qua cánh cửa này thì cũng phải có thành ý chút đi, đừng hòng chỉ dựa vào cái miệng!”
“……”
Nghe vậy, Phó Ôn Niên bất lực liếc sang Chu Hành, ánh mắt như muốn nói “thấy chưa, tôi đã bảo mà”.
Chu Hành nhướng mày, sau đó ra hiệu bằng mắt với Phó Ôn Niên: “Lì xì.”
Kỷ Thư Điềm cong môi cười, hơi hất cằm lên: “Tớ không dễ bị mua chuộc thế đâu. Muốn cưới được Nhứ Nhứ thì cũng phải cho tớ thấy chút thành ý chứ.”
“……”
Ba phút sau, Kỷ Thư Điềm đã moi sạch tất cả phong bao đỏ trên người Phó Ôn Niên và Chu Hành, chưa kể còn thêm cả ba vạn tiền quỹ riêng của Phó Ôn Niên, lúc này mới cho qua cửa.
Kỷ Thư Điềm: “Xét thấy cậu đã tố giác Phó Ôn Niên thì là có công, nên tôi tạm tha cho cậu lần này.”
Chu Hành khẽ gật đầu, khoé môi mang theo ý cười, sau đó nhìn sang Phó Ôn Niên mặt mũi không còn chút sức sống nào, áy náy nói: “Xin lỗi ông bạn, mai mời cậu ăn cơm.”
Nói rồi, anh vừa cười vừa sải bước vào trong.
Tại chỗ, Phó Ôn Niên như quả cà bị héo, dè dặt gọi một tiếng: “Vợ ơi…”
Nhưng Kỷ Thư Điềm chẳng thèm đoái hoài, liếc anh một cái rồi cất hết phong bao và thẻ vào túi xách: “Về nhà em sẽ tính sổ với anh sau!”
Dứt lời, cô xách túi quay gót bước vào phòng.
Phó Ôn Niên: “……”
Lúc này trong phòng đang rất náo nhiệt.
Cửa ải cuối cùng là mười câu hỏi thử thách mà ba người bọn họ cùng ngồi thức tới nửa đêm hôm trước để nghĩ ra, bao gồm nhưng không giới hạn ở “đọc ngược số điện thoại cô dâu”, “trong mười giây phải trả lời đúng tổng của chữ số thứ bảy và mười một trong số chứng minh thư của cô dâu trừ đi chữ số thứ ba là bao nhiêu”, cùng với “liệt kê hơn mười sở thích của cô dâu”.
May mà Chu Hành đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhanh chóng vượt ải một cách ngoạn mục và bước vào vòng cuối cùng – tìm giày cưới.
Phần nghi lễ trước đã đủ khó rồi, vì vậy đến phần tìm giày cưới, Khúc Thanh Lê và Kỷ Thư Điềm cũng không làm khó Chu Hành nữa, chỉ đơn giản đặt đôi giày cưới dưới vạt váy của Trầm Nhứ, rất nhanh là có thể tìm thấy.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Chu Hành từ từ cúi người xuống, từ tư thế quỳ một gối chuyển thành quỳ cả hai gối.
Hành động này khiến tất cả những người có mặt đều không khỏi sững sờ — từng thấy người ta quỳ một gối, chứ chưa ai thấy ai lại quỳ cả hai gối thế này!
Chu Hành cúi đầu, nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân thon nhỏ của Trầm Nhứ, cẩn thận từng chút một đeo đôi giày cưới vào chân cô.
Đeo xong, anh ngẩng đầu lên nhìn Trầm Nhứ, trong mắt hơi ửng đỏ, cổ họng khẽ lăn lên xuống, mỉm cười nói: “Vợ à, anh đến rước em đây.”
Giọng người đàn ông khàn khàn: “Anh đã đợi ngày này… rất lâu rồi.”
Nghe vậy, vành mắt Trầm Nhứ cũng đỏ hoe, nhưng trên mặt lại là nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, cô gật đầu thật mạnh hai cái: “Em cũng thế.”
—
Đến khi nghi thức kết thúc và tiễn xong khách khứa thì trời cũng đã tối. Sáng nay Trầm Nhứ dậy sớm, buổi chiều Chu Hành đã bảo cô về nghỉ trước, còn anh và hai phù rể ở lại tiễn khách. Khi xong việc, trời đã tối hẳn.
Hôm nay Chu Hành uống không ít rượu, tuy chưa đến mức say nhưng cũng không thể tự lái xe, cuối cùng là Trầm Trạch Xuyên chở anh về nhà.
Về đến nhà, vừa thấy Chu Hành người nồng nặc mùi rượu, Trầm Nhứ không khỏi xót ruột: “Anh uống bao nhiêu thế hả?”
Chu Hành khẽ cong môi cười, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu, anh không uống nhiều, em đừng lo.”
Trầm Nhứ hừ nhẹ một tiếng: “Ai thèm lo cho anh chứ! Tốt nhất anh cứ uống như lần trước, đến mức bất tỉnh thì càng hay!”
Câu cô nói nhắc đến lần trước, khi hai người vẫn còn giận nhau, nửa đêm Chu Hành uống say tìm đến cô.
Chu Hành khẽ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô mỉm cười nói: “Thật ra lần đó anh cũng chưa đến mức bất tỉnh đâu.”
Nghe vậy, Trầm Nhứ không nhịn được nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh… anh lần trước cố tình lừa em đấy à?”
Chu Hành cụp mắt, chỉ cười mà không trả lời.
Biết mình đoán đúng, Trầm Nhứ giả vờ giận dỗi đẩy anh ra, định đứng dậy bỏ đi, còn chưa đứng vững đã bị kéo trở lại.
Trầm Nhứ: “Làm gì đấy?”
Chu Hành không động đậy, tay vẫn đặt trên eo cô, siết chặt không buông, hơi thở nóng hổi lẫn chút mùi rượu vương trên môi: “Em định đi đâu?”
Trầm Nhứ ngẩng đầu nhìn anh: “Em đi nấu canh giải rượu cho anh.”
“Đừng đi.”
Chu Hành một tay siết chặt eo cô, cúi đầu xuống, không để cô nói thêm câu nào đã mạnh mẽ hôn lên môi cô: “Đến giờ động phòng rồi, Chu phu nhân.”