Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 142: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (21)



Edit: Akito

Tâm tư muốn Ninh Thư rửa sạch khuôn mặt kia của Tề Sanh đương nhiên là thất bại, ánh mắt Tề Sanh chuyển động trên mặt Ninh Thư, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không muốn thì thôi, nghe nói có rất nhiều hoa đăng xinh đẹp.”

Ninh Thư đối với hoa đăng gì đó lại không có hứng thú, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo.

Chuyện nàng cần phải làm là không bị Tề Sanh đè, càng thêm không bị viên đạn bọc đường của Tề Sanh bắn hạ, sau đó đợi đến khi nữ phụ chân ái của Tề Sanh trở về.

Thời gian Ninh Thư trôi qua ở Tề phủ vô cùng thoải mái, Tề Sanh là hoàng thương, tiền trong nhà xài hoài không hết, ăn mặc ngủ nghỉ, đều là tốt nhất, ngay cả thức ăn và quần áo của nha đầu cũng đều không tồi.

Vào buổi tối, Tề Sanh cư nhiên chạy tới gian phòng của Ninh Thư, vẻ mặt Nguyệt Lan cảnh giác quan sát Tề Sanh, nói trắng ra: “Ngươi tới làm cái gì, có phải ngươi đang ngấp nghé tiểu thư nhà ta hay không?”

Ninh Thư lộ ra vẻ tươi cười với Tề Sanh, hỏi: “Thiếu gia, người tìm nô tỳ là có chuyện muốn giao phó sao?”

“Buổi tối có hội đèn lồng, ta muốn mang theo nha đầu bên người, ngươi đi với ta chứ.” Tề Sanh nhìn Ninh Thư, ánh mắt mang theo ôn nhu cùng chờ mong, khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt, dường như cự tuyệt hắn chính là làm ra một chuyện tàn nhẫn.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Thiếu gia, nô tỳ đi.”

“Tốt, ngươi chuẩn bị một chút đi, ta đi ra bên ngoài chờ ngươi.” Khuôn mặt Tề Sanh lộ ra vẻ tươi cười, đứng lên đi ra ngoài.

Nguyệt Lan hướng bóng lưng Tề Sanh làm một gương mặt quỷ, nói: “Tiểu thư, người thật sự muốn đi sao? 

Vậy mang theo nô tỳ đi đi, người này vừa thấy liền không có lòng tốt.”

Ninh Thư ‘ừ’ một tiếng, đối diện tấm gương bắt đầu trang điểm, sau đó thay một bộ quần áo khác, mới đi ra ngoài.

Nguyệt Lan trừng lớn một đôi mắt nhìn Ninh Thư, run rẩy nói: “Tiểu thư, vì sao người lại nghĩ không thông như vậy.”

Ninh Thư e hèm một tiếng, đi về phía Tề Sanh trong sân, Tề Sanh vô cùng làm ra vẻ đứng đối diện một cái cây, tạo hình nóng bỏng dưới tán cây đây này.

Ninh Thư đứng ở sau lưng Tề Sanh, ngượng ngùng nói: “Thiếu gia, nô tỳ đã chuẩn bị tốt rồi.”

Tề Sanh xoay người lại nhìn Ninh Thư, tức thì mở to hai mắt, nửa ngày nói không ra lời, Ninh Thư chớp chớp đôi mắt ngăm đen, khuôn mặt tỏ vẻ ngượng ngùng, “Thiếu gia, trông nô tỳ có đẹp không?”

Tề Sanh ừng ực một tiếng nuốt xuống một ngụm nước bọt, yết hầu nhấp nhô lên xuống, biểu tình trên mặt đều rạn nứt, khó khăn nói: “Thẩm mỹ của ngươi thật đúng là khác hẳn với người thường đấy.”

Một đôi mắt đen sì, trên mặt không biết trát bao nhiêu phấn, miệng đỏ chót, phía trên áo màu đỏ thẫm, phía dưới váy màu xanh mượt.

Quả thực Tề Sanh cũng không biết nên hình dung như thế nào, Ninh Thư thấy đôi mắt Tề Sanh tỏ vẻ như bị cưỡng gian, trong lòng vô cùng sảng khoái, xem ta có ghê tởm chết ngươi không.

Đôi mắt hóa thành mắt gấu trúc, phi thường đen, cách ăn mặc tầm thường một thân hồng với lục, quả thực là sáng muốn mù mắt.

Cảm thấy mình quá chói.

Trong lòng Tề Sanh có chút không kiên nhẫn, ngữ khí có hơi mạnh bạo, nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, tự nhiên là đẹp nhất, vì sao ngươi cứ dùng này đó đồ trang điểm, mỗi người đều là một bản thể, vì sao ngươi không dám tự đối mặt với mình.”

“Nghe thiếu gia, chạy nhanh đi rửa sạch mấy thứ trên mặt này đi.” Ngữ khí Tề Sanh mang theo chân thành, 

“Ngươi là người của Tề Sanh ta, ở Nghi thành này sẽ không có người dám cười ngươi.”

Ninh Thư: …

Nhìn một tên dối trá thành bộ dạng gì đi, rõ ràng ghét bỏ cái dạng này của nàng làm mất mặt, nói như thế còn không phải muốn khiến nàng tin tưởng hắn sao.

Ninh Thư nga một tiếng, nói: “Đợi tí hồi nô tỳ sẽ không muốn đi nữa, nô tỳ không trang điểm liền không thể sống, kính xin thiếu gia thứ lỗi.”

“Đinh, giá trị ngược +5.” Thanh âm của 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.

Tề Sanh ôm lấy ngực của mình, tức giận đến bộ ngực cũng đang phập phồng kịch liệt, sắc mặt có chút phát xanh, Ninh Thư vô cùng ngốc bạch ngọt như không nhìn thấy bộ dạng tức giận muốn chết của Tề Sanh, hết sức cảm kích nói: “Thiếu gia, người thật sự là một người tốt, đợi lát nữa nô tỳ sẽ không đi.”

Ninh Thư nói xong liền về phòng, muộn như vậy không gì thoải mái bằng ngủ trong ổ chăn đâu.

Lần này Tề Sanh không có kêu nàng lại, phỏng chừng là đang kìm nén cơn giận.

Cắt, cho ngươi giả ôn nhu, xem ngươi làm ra vẻ như thế nào.

Nguyệt Lan đi theo Ninh Thư vào phòng, cực kỳ tán đồng nói: “Tiểu thư nên như vậy, người kia vừa thấy liền không phải người tốt gì.”

Về sau Tề Sanh cũng không còn đề cập qua cái gì hội đèn lồng, bất quá nhìn sắc mặt có hơi không tốt, phỏng chừng là tức giận, Ninh Thư giả vờ như cái gì cũng không có nhìn thấy.

Cuối cùng Tề Sanh không nhịn được, bất đắc dĩ nói với Ninh Thư: “Nàng nha đầu này a.”

Trong giọng nói mang theo sủng nịnh và ngọt ngào làm Ninh Thư rùng một cái, con mẹ nó, da gà toàn thân đều nổi lên rồi.

Cốt truyện quá đột ngột đi, tình cảm giữa nàng và Tề Sanh căn bản chưa có phát triển gì, hắn lại dùng loại khẩu khí như thế này nói chuyện với nàng?!

Ninh Thư dùng một đôi mắt gấu trúc loạn thị tản quang nhìn Tề Sanh, tên này lại có tật xấu gì.

Tề Sanh vươn tay muốn nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư dẫn đầu cầm tay Tề Sanh, tức khắc Tề Sanh cảm giác tay của mình giống như bị một đống mỡ heo bao lấy, dầu mỡ dính nhớp nháp, cảm giác khỏi nói có bao nhiêu ghê tởm.

Tề Sanh dùng sức rút tay về, vội vàng dùng khăn tay xoa xoa, cuối cùng cũng không dám nắm tay Ninh Thư nữa.

Ninh Thư dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn Tề Sanh, hỏi: “Thiếu gia, người có chuyện gì sao?”

Tề Sanh dùng một loại ánh mắt đã hiểu, thương xót, triền miên nhìn Ninh Thư, làm lông tơ của Ninh Thư đều dựng thẳng lên, đậu xanh rau má, có chuyện gì thì nói không được sao, nhìn người ta như vậy làm cái gì?

“Ta đã biết thân phận của ngươi, lúc trước xác thực ngươi đã chịu nhiều khổ cực.” Tề Sanh nói, dùng một loại ánh mắt “Ta hiểu, cái gì ta cũng hiểu nhìn Ninh Thư.”

Ninh Thư: ta fuck your mom, nói tiếng người.

Vẻ mặt Ninh Thư ngơ ngác, phi thường ngốc bạch ngọt nói: “Nô tỳ không hiểu thiếu gia đang nói cái gì?”

Tề Sanh lắc đầu, dùng một loại ngữ khí ‘ta bị tổn thương’ nói: “Ngươi vẫn chưa tin ta sao? Ngươi cảm thấy người như ta không thể tin tưởng sao? Thời gian ngươi đi theo ta cũng không ít, chẳng lẽ ngươi còn không biết ta là người như thế nào sao?”

Ninh Thư nghe liên thanh ‘sao, sao, sao’ cũng cảm thấy có sao rồi, hơn nữa nàng đi theo bên người Tề Sanh tính tới tối hôm nay cũng mới nửa tháng thôi.

“Ngươi vẫn không chịu nói thật với ta, ta biết thân phận của ngươi là nữ nhi của Mộc Thừa Tướng Đông Hoa quốc Mộc Yên La, hiện tại đang bị Tư Đồ Kình Vũ và Nhiếp chính vương truy nã, ngươi cẩn thận từng li từng tí như thế cũng là chuyện nên làm.” Tề Sanh phi thường thấu hiểu nói.

Ninh Thư mờ mịt nhìn Tề Sanh, “Nô tỳ không hiểu người đang nói cái gì nữa, Mộc Yên La là ai, nô tỳ là Tiểu Hồng, không phải Mộc Yên La.”

Tề Sanh cau mày, ngay sau đó thả lỏng lông mày, nói: “Ngươi cẩn thận như vậy là tốt, về sau người khác hỏi ngươi, ngươi cũng phải phủ nhận giống như bây giờ, nhưng ngươi có thể tín nhiệm ta, thiếu gia của ngươi là người ngươi có thể dựa vào.”

Ninh Thư gật đầu, vô cùng cảm kích nói: “Tuy rằng không biết thiếu gia người đang tự biên tự diễn cái gì, nhưng nô tỳ vẫn thực biết ơn thiếu gia.”

“Yên La, có thể để ta nhìn thấy khuôn mặt thật của nàng không? Thiếu gia muốn lưu giữ khuôn mặt chân thật của nàng.” Tề Sanh nói đến vô cùng thâm tình.

Đây mới là mục đích thật sự a.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí