"Tỷ muốn liên thủ với Thiên Xảo Môn? " Lâm Hiên suy nghĩ một lát rồi mở miệng.
"Đệ lầm rồi. Thái Âm lão hồ ly vốn tâm ngoan thủ lạc, há có thể dễ dàng cùng ta liên thủ đối nghịch Van Phật Tông? Trừ khi mười thành nắm chắc nếu không thì chỉ là tâm si vọng tưởng"
"Vậy tỷ tính liên kết với ai?"
"Tiểu đệ, trên đường tới đây ngươi đã ghé qua Tĩnh Nguyệt Đảo? " Mộng Như Yên có chút thần bí hỏi. trong mắt lại ánh ra tia sáng kỳ lạ.
"Tiểu đệ quả thực có dừng tại đó"
Lại nói, dù không nhắc đến mấy tên gia hỏa sống lâu chê mạng dài dám trêu ghẹo Nguyệt Nhi thì cái gọi là tương thân đại hội cũng khiến Lâm Hiên chú ý.
Thiên Nhai Hải Các sớmcử hành đại điển có vẻ như là muốn nhân cơ hội lôi kéo các tông môn gia tộc hải ngoại liên thủ đại chiến cùng Van Phật Tông.
Nhưng nghĩ một chút cách làm này chẳng khác vẽ rắn thêm chân. Hai đại tông môn xung đột đã tới thế bất cộng đái thiên thì há tu tiên giới hải ngoại lại không biết?
Vốn từ ngàn xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng chỉ vì một nữ tử mà đối nghịch cùng Vạn Phật Tông thì chẳng phải là hồng nhan họa thủy (1) hay sao?
Các môn phái sao có thể phái đệ tử tinh anh tới làm cái việc ngu ngốc như vậy? Lựa chọn an toàn nhất là tọa sơn quan hổ đấu không nhúng tay vào vũng nước đục này.
Đa phần tu tiên giả đều cho rằng Thiên nhai Hải Các đang làm việc phí công vô ích song Lâm Hiên lại nghĩ khác. Thiên Nhai Hải Các cao thủ như mây, Nguyên Anh lão quái cũng vượt hơn trăm người.
Sống lâu khắc thành lão hồ ly đương nhiên không thể hành sự đơn giản ngốc nghếch như thế.
Vậy là có thâm ý gì ở trong? Với tâm cơ Lâm Hiên mà lúc này cũng không khỏi ngây ngốc.
"Tỷ, tiểu đệ chịu thua ngươi rồi đó, rốt cuộc là tỷ đang trù tính điều gì, mau nói cho đệ đi?"
"Thực ra cũng không có gì" Mộng Như Yên khẽ phất ngọc thủ yêu kiều nói.
"Tương thân đại hội lần này vốn chỉ là một chút ngụy kế mà thôi. "
"Ngụy kế" Sắc mặc Lâm Hiên hiện ra chút kinh ngạc, có chút do dự liền nói. "Phải chăng ý tỷ tỷ muốn bày kế minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương? " (2)
"Tâm cơ Lâm đệ quả thật không tệ, có thể nhìn chân giả" Mộng Như Yên có chút bội phục liền tiếp: "Tỷ đúng là có ý như vậy, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Vạn Phật Tông chắc chắn đã phải cài gian tế thu thập tình báo, ta tương kế tựu kế dùng Tương Thân đại hội làm hỏa mù che mắt đám gia hỏa đó, bên trong lại ngầm cùng liên minh một thế lực khác …".
"Không phải Thiên Xảo Môn thì là đại phái nào trong Thất đại thế lực?"
Nghe đến đây Lâm Hiên cũng không khỏi tò mò cùng bội phục, vị tỷ tỷ này ngoài thần thông thì tâm cơ cũng thuộc hàng nhất đẳng.
"Chuyện vốn không theo chiều hướng đó" Mộng Như Yên khẽ cười, lời lẽ như hư hư thực thực. Nguồn: http://truyenfull.com
" Vậy chẳng lẽ là liên minh cùng yêu tộc?" Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy kinh ngạc.
"Sao đệ có thể đoán được?" Mộng Như Yên ngẩn ngơ, trên mặt cũng có chút kinh hãi. Ngẫm ra tâm cơ của Lâm Hiên cũng không kém nàng là bao.
"Điều này cũng không quá khó. Hiện tại thất đại thế lực một tay che trời ở Thiên Vân Thập Nhị Châu. Các tông môn thế lực nhỏ khác tuyệt không dám vọng động." Lâm Hiên nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng : "Nếu không liên thủ với một trong năm đại phái còn lại thì chỉ có thể là yêu tộc. Hơn nữa với cảnh giới hiện tại của tỷ thì đương nhiên phải là ngũ cấp yêu tộc."
"Không sai, tương thân đại hội thật ra chỉ là tấm bình phong giúp ta bí mật gặp gỡ Ngũ Sắc tiên tử"
"Ngũ Sắc tiên tử?" Lâm Hiên cười khổ, lần đầu nghe nói đến.
"Đệ đệ chưa từng nghe danh nàng cũng là bình thường, hiện nàng toàn tâm toàn ý muốn phi thăng Linh giới nên không quản việc thiên hạ. Chỉ tiếc Vân Châu lần này e rằng khó tránh khỏi một trường hạo kiếp ". Mộng Như Yên không khỏi nén tiếng thở dài, cục diện lúc này đã vô phương cứu vãn.
"Tỷ, vị Ngũ Sắc tiên tử đó là chỗ thâm giao với tỷ? " Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Có thể nói như vậy, hai ta không đánh nhau thì không quen biết. Năm trăm năm trước từng đại chiến mấy lần sau lại thành tri giao " Mộng Như Yên giải thích.
"Nếu Ngũ Sắc tiên tử một lòng phi thăng Linh giới, mà Vạn Phật Tông cũng đâu phải là quả hồng mềm cho người tùy tiện nắn bóp, chỉ dựa vào quan hệ thâm giao thì sao thể có thể kết minh cùng nàng?"
"Ta vốn hiểu rõ điều này. Lần này tỷ tỷ sẽ mang theo một bảo vật tới gặp"
"Bảo vật nghịch thiên đến thế sao? Mà liệu tỷ tỷ có nắm chắc?" Lâm Hiên vẫn nhíu mày hỏi.
"Chỉ có năm thành." Mộng Như Yên không khỏi cười khổ.
"Năm thành!" Sắc mặt Lâm Hiên không khỏi trầm xuống: "Vạn nhất đối phương cự tuyệt, vậy …"
"Nếu chuyện quả thật đến nước đó, Vạn Phật Tông dù có đứng đầu trong Thất đại thế lực nhưng Thiên Nhai Hải Các ta cũng không phải phường giá áo túi cơm, cùng lắm thì ngư tử võng phá với chúng" Trong mắt Mộng Như Yên ánh lên vẻ kiên định. Thân là Ly hợp lỳ tu sĩ, có sóng to gió lớn nào mà nàng chưa từng trải qua.
"Vậy tỷ tỷ định lúc nào thì xuất phát?"
"Ba ngày sau sẽ cử hành tương thân đại điển tại Tĩnh Nguyệt đảo, sẽ thu hút không ít tai mắt của Vạn Phật Tông. Lúc đó ta sẽ đến Ngũ Sắc Linh Sơn, đệ muốn đi cùng ta chăng?"
"Ta cũng muốn được mở rộng tầm mắt" Lâm Hiên không chút do dự gật đầu đồng ý: "Ngoài ra còn một chuyện ta muốn hỏi tỷ"
"Là việc gì?"
"Là về Tần Nghiên…" Thần sắc Lâm Hiên có chút cổ quái mở miệng.
"Nghiên nhi? Đệ quen nàng sao?" Mộng Như Yên ngạc nhiên hỏi.
Lâm Hiên hơi do dự mở miệng: "Hai trăm năm trước, ta và Tần Nghiên cùng bái nhập Duyện Châu Phiêu Vân Cốc."
Lâm Hiên chậm rãi nói, chuyện ước hẹn kết anh cùng thành song tu đạo lữ trong Truyền Âm phù kia vẫn còn uẩn khúc khiến hắn hồ nghi không dứt.
"Ra là thế"
Mộng Như Yên gật đầu, hai người là đồng môn song hiện tại luận theo vai vế thì Tần Nghiên phải gọi Lâm Hiên một tiếng sư thúc. Thật là có chút rắc rối song tu tiên giới vốn rất khác thế tục, những chuyện như vậy vốn thường xảy ra. Vấn đề là sao vị đệ đệ này lại quan tâm đến Nghiên Nhi?
"Tiểu đệ, chỉ tiếc lần này e rằng ngươi không gặp được Nghiên nhi".
"Chẳng lẽ Tần sư tỷ xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt Lâm Hiên chợt lóe ra vẻ lo lắng song rất nhanh tan biến.
"Đệ yên tâm, Nghiên nhi vẫn ổn mà hơn nữa còn gặp được một đại cơ duyên. Tiểu đệ còn nhớ lần trước, ta gấp rút trở về tổng đàn chăng" Mộng Như Yên có chút thần bí mở miệng.
"Đệ nhớ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng?"
Mộng như Yên gật đầu: "Ừm, Nghiên nhi vô tình ăn được một quả Thất Xảo Long Xà Đảm, không biết đệ đã từng nghe qua nó hay chưa? "
"Thất Xảo Long Xà Đảm, liệu có phải là Thánh dị quả trong truyền thuyết nơi Nhân giới, nghe nói loại quả này có thuộc tính cổ quái, tu sĩ khác phục dụng không có hiệu quả. Song nếu là nữ tu Nguyên anh tu luyện thần thông thủy thuộc tính thì là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, có thể đột phá bình cảnh, diệu dụng gấp đan dược hàng trăm lần"
"Kiến quang của đệ thật khiến người bội phục song điều này mới đúng một nửa. Thất Xảo Long Xà Đảm tuy là vật cực phẩm nghịch thiên song cũng có hạn chế. Nếu Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ trải qua dịch kinh tẩy tủy thì có thể thu nhận được dược lực bá đạo kia, còn cảnh giới Nghiên nhi khi trước vốn chỉ là Sơ Kì, phục dụng linh quả thì thân thể không chịu nổi.
Khi nó tiến giai trung kỳ thì kỳ kinh bát mạch đều thương tổn. Nếu hôm đó không phải ta về kịp lúc chỉ e lành ít dữ nhiều. Song hiện tại thương thế đã đỡ, tỷ đã bố trí cho Tần Nghiên tĩnh tọa trong động phủ, trong khoảng thời gian ngắn không thể có người quấy rầy."
Lâm Hiên nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm cùng hưng phấn, tuy không gặp được nàng nhưng cũng mừng cho nàng đã trở thành tu sĩ Nguyên Anh trung kì.
Thời gian trôi như nước chảy, thoáng chốc đã đến ngày cử hành tương thân đại điển. Đông đảo tu sĩ tề tựu trong bầu không khí lễ hội bao trùm khắp Tĩnh Nguyệt Đảo, ngoài hải ngoại tông môn thì tu tiên giả khắp tứ phương mộ danh đến cũng tới mấy nghìn. Quang cảnh nơi đây trở nên sầm uất nhộn nhịp khó có nơi nào sánh kịp.
Tuy Thiên Nhai Hải Các trở mặt cùng Vạn Phật Tông nhưng đại chiến có diễn ra lúc này hay không thì rất khó nói. Dù sao sáu mươi năm mới có một lần, cứ mạo hiểm một chút đến tham dự náo nhiệt, khi cần nếu thấy bất ổn thì sẽ vỗ mông chạy đi. Những tu sĩ lớn gan tới đây đều nghĩ như vậy.
Ngũ Sắc Linh Sơn cách hơn trăm vạn dặm về phía tây Doanh Châu đảo, nơi đó tuy có linh mạch phong phú nhưng thuộc vào phạm vi thế lực yêu tộc.
Trong rừng rậm và hải vực chung quanh xuất hiện kì yêu dị thú nhiều không đếm xuể, cho dù Nguyên Anh lão quái đến đây, nếu vận khí không tốt giữa đường ngã xuống là chuyện bình thường.
Hôm nay từ phía đông chợt xuất hiện hai đạo kinh hồng thập phần thần bí tốc độ cực nhanh, vừa thấy ở phía xa chân trời chớp mắt một cái đã xuất hiện phía xa ngàn trượng.
Sau khi rời khỏi Doanh Châu đảo. Tỷ đệ Lâm Hiên toàn lực phi độn gần một ngày đêm đã bay được hơn trăm vạn dặm.
Tốc độ của Mộng Như Yên hiện có thể so sánh với Súc Địa Thuật. Nếu là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ mà theo nàng thì sớm đã như đèn cạn dầu nhưng thần sắc Lâm Hiên chưa thấy dấu hiệu mệt mỏi. Mặc dù kinh ngạc nhưng Mộng Như Yên rất mừng về thực lực vị đệ đệ này.
"Như Yên tỷ, phải chăng Ngũ Sắc tiên tử này thực lực rất mạnh?" Lúc này có chút nhàm chán Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Ngũ Sắc tiên tử một thân thần thông thâm ảo, lấy tâm cơ của đệ đệ đã nghĩ ra điều gì?"Mộng Như Yên tươi cười liền hỏi lại.
"Việc này…" Lâm Hiên không khỏi cau mày suy nghĩ rồi chợt nhớ điều gì: "Ngũ Sắc tiên tử…ngũ sắc linh quang. Chẳng lẽ nữ tiền bối này thân có mang huyết thống thiên địa linh cầm, là Khổng Tước nhất tộc truyền thừa từ thời thượng cổ?"
"Đệ quả nhiên thông tuệ, Ngũ Sắc tiên tử chính là thiên địa linh cầm Khổng Tước" Mộng Như Yên yêu kiều cười nói.
Lâm Hiên gật đầu, ngoài mặt vẫn thản nhiên nhưng trong đáy lòng thì cố nén tiếng thở dài. Trong một khắc này tâm tư của hắn lấp đầy hình bóng Thanh nhi.
Chia tay tại Khuê Âm Sơn hắn đã không còn nhận được tin tức, nơi thiên hạ rộng lớn này biết nàng có được bình yên chăng?
Lại nghe Ngũ Sắc tiên tử đồng tộc với nàng khiến trong lòng hắn gợn lên nỗi thương nhớ vô hạn.
"Tiểu đệ, ngươi làm sao vậy? "
"Không có gì, bất quá ta nhớ tới chút chuyện xưa mà thôi" Vẻ mặt Lâm Hiên thoáng chốc khôi phục như thường.
"Ưm" Mộng Như Yên thấy Lâm Hiên suy tư như vậy nhíu mày nhưng cũng không tiện hỏi. Hai người lại tiếp tục phá không mà đi.
Đột nhiên…
Ầm! Ầm!
Liền nghe thấy một loạt những tiếng nổ gầm vang, khi trước đang còn trời yên biển lặng thì bỗng chốc cuồng phong sóng dữ bài sơn đảo hải nổi lên khiến thiên địa biến sắc.
Hai đạo kinh hồng nhất thời thu liễm phiêu phù giữa không trung.
Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy hai tay Lâm Hiên hợp lai toàn thân lóe lên thanh quang đem thần niệm thả ra. Còn ngọc thủ của Mộng Như Yên thì khẽ điểm, trong mắt chiếu tia sáng khác lạ. Trong chớp mắt hai người thi triển độn thuật nhằm hướng Đông Nam bay đi, vài nhịp hô hấp đã hiện ra cách hơn trăm dặm.
Linh lực nơi này chấn động mãnh liệt hơn chỗ vừa nãy rất nhiều, mặt biển cuồn cuộn tạo ra vô số xoáy nước lớn nhỏ như muốn cuốn tất cả vào trong. Trên không thì vô vàn quang thiểm chớp động không ngừng khiến người kinh hồn táng đởm.
Rồi ngay phía trung tâm xoáy nước lớn nhất hiện lên thân ảnh một con Cự Quy chẳng khác một tòa tiểu sơn. Chỉ thấy cái mai rùa đen bóng khổng lồ bám đầy rong rêu, không biết đã qua bao nhiêu tuế nguyệt nổi lên trên mặt biển, hoa văn trên đó cực kỳ huyền ảo mà với nhãn quang của Lâm Hiên cũng không nhận ra được.
Bốn chân Cự Quy to vĩ đại như bốn cái cột chống trời, vừa cử động đã phát ra khí thế phô thiên cái địa khiến cả một vùng biển rộng lớn ầm ầm bạo tung bọt nước trắng xóa, thanh thế quả khó có thể dùng ngôn từ miêu tả.
Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua mấy lần lại không thấy có yêu khí.
"Cổ thú! " Sắc mặc hắn hiện vẻ ngưng trọng nhất thời kinh hô.
Mộng Như Yên cũng thoáng ngạc nhiên, chỉ e tu vị cổ thú này không dưới Hóa hình hậu kỳ yêu thú.
Có điều quanh thân Cự Quy hiện đang có một quầng sáng màu xanh biếc mờ ảo đang kịch liệt lay động, tựa như đang kìm hãm nó lại.
Từ quầng sáng này lại phát yêu lực cuồn cuộn. Không cần phải nói, Cự Quy này đã vướng vào trận pháp cấm chế của yêu tộc.
Thấy thế hai người liếc nhau rồi cùng thi triển Ẩn Nặc thuật. Trong lòng đều có phỏng đoán, Nơi này cách Ngũ Sắc Linh Sơn khoảng mấy vạn dặm. Đám yêu tộc muốn bắt cổ thú này là thủ hạ của Ngũ Sắc tiên tử chăng?
Chú thích: (1) Hồng nhan họa thủy: Sắc đẹp là nguồn gốc của mọi tai họa.
Lại nhắc Trụ Vương khi đó được Ký Châu Hầu Tô Hộ dâng con gái là Tô Đắc Kỷ, ban đầu là mong có người bên hôn quân nhằm kìm chế bớt sự hung bạo cho vua. "Hồng nhan hoạ thuỷ", thương thay cho Đắc Kỷ bị Hồ ly chín đuôi hớp hồn đoạt xác, từ đây làm ra biết bao nhiêu chuyện đại nghịch bất đạo, Trụ Vương vô cùng sủng ái nàng nên cái hoạ mất nước mới nhãn tiền.
Sử chép Đắc Kỷ là quốc sắc thiên hương, có người cho rằng không kém gì Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa (Tây Thi, Điêu Thuyền, Dương Quý Phi, Chiêu Quân). Bên cạnh cầm kỳ thi họa, Đắc Kỷ (mà thực chất là Hồ ly tinh) cũng "sáng tạo" ra nhiều hình phạt tàn khốc, đặc biệt là cột đồng Bào Lạc đốt người với Sái Bồn đầy rắn độc khét tiếng trong nhân gian.
Sau Hồ ly cùng hai chị em khác là Hồ Hỷ Mỵ và Ngọc Mỹ Nhân do chim trĩ chín đầu và đàn tỳ bà ngọc thạch đều từ mả Huỳnh Đế Hiến Viên tu luyện thành đã khuynh đảo triều chính, trái lời Nữ Oa mà tàn hại tôi trung, tác yêu tác quái, làm thiên hạ vô cùng oán hận.
(2) Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương:
Để che mắt các nước Tam Tần, ngay khi vào Thục, Lưu Bang cho đốt đường sạn đạo (con đường nối vùng đất phong của mình với Tần) khiến các nước này không chú ý tới mình.
Tháng tám năm 206 TCN, Hàn Tín được phong làm đại tướng, bắt đầu ra quân bình định Tam Tần, do các vua chư hầu Chương Hàm (Ung vương), Tư Mã Hân (Tắc vương) và Đổng Ế (Địch vương) án ngữ làm phên giậu cho Sơn Đông để cản đường Lưu Bang. Ông giả cách sai người đi sửa đường sạn đạo, vốn mất rất nhiều công sức thời gian, khiến Tam Tần yên trí rằng quân Hán còn lâu mới ra được cửa ải. Nhưng thực ra Hàn Tín dẫn đại quân đi theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm.
Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương. Ung vương bị thua chạy về, dừng lại đánh đất Hạo Trĩ, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung vương, đi về đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận.
Năm 205 TCN, Hàn Tín lại điều quân đánh Tắc Vương Hân, Địch vương Ế. Bị đánh bất ngờ, Tư Mã Hân và Đổng Ế đầu hàng. Hàn Tín kéo về đông, Hà Nam vương Thân Dương cũng đầu hàng theo.
Sau khi giết Hàn vương Thành, Hạng Vũ cho người thân tín của mình là Trịnh Xương làm Hàn Vương. Hàn vương không chịu đầu hàng Hán. Hàn Tín mang đại quân đánh bại Xương.