"Là ai cả gan đánh lén bản tông chủ?" Thanh âm the thé của diễm lệ nam tử vang lên, vẻ mặt âm độc ẩn hiện vài phần sợ hãi.
"Hừ, tiểu gia hỏa họ Vương kia, chẳng phải ngươi muốn xóa tên Cơ gia trên Vân châu, còn muốn nữ tử Cơ gia làm như đỉnh lô sao. Được lắm! Hiện tại bổn cung đã tới chỗ này, xem lá gan của ngươi lớn đến cỡ nào." Thanh âm trong trẻo truyền từ xa vang vọng tới, sau đó phía chân trời xuất hiện một đạo lam sắc kinh hồng chói mắt, nhìn có vẻ chậm nhưng tốc độ kinh người, lóe lên một cái đã hiện ra trước mắt chúng tu sĩ.
Lam quang tản đi lộ ra một vị nữ tử vận cung trang xanh biếc chừng hai mươi bảy tám, mắt phượng mày ngài khí độ khoan thai. Chẳng qua trên thân thể mềm mại của nàng phát ra linh lực chấn động đáng sợ. Không ngờ là một đại tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ.
"Cô mẫu!"
Hán tử mặt sẹo mừng rỡ nhanh chóng thi lễ. Hai lão quái nguyên anh kỳ khác của Cơ gia đang nếm đau khổ không nhỏ, song cũng may uy áp đáng sợ kia đã khiến tất cả đều dừng tay, bọn họ vội vàng bay lại đây. Trên mặt tràn đầy vẻ cung kính đứng ở một bên.
Cục diện thay đổi bất ngờ, đối phương đột nhiên có thêm một Nguyên Anh hậu kỳ khiến sắc mặt diễm lệ nam tử âm tình bất định, lắp bắp mở miệng:
"Đạo hữu là người Cơ gia sao."
"Hừ, vừa mới rồi ngươi kiêu ngạo tới cỡ nào, sao bây giờ lại sợ đến mức không nghe hắn xưng hô ta là cô mẫu sao." Cung trang nữ tử khinh thường nói tiếp:
"Thế nào? Vừa mới rồi ngươi không phải muốn tận diệt Cơ gia sao, một khi đạo hữu đã ngoan độc như thế thì Thiên Ảnh Tông không cần phải tồn tại nữa."
Cung trang nữ tử lạnh lùng phất ngọc thủ một cái, bầu trời xuất hiện một chiếc Ngọc Thoa trắng ngà, nhìn qua không có gì thu hút song lại phát ra linh áp khiến kẻ khác rùng mình.
"Đi!
Nữ tử nâng nhẹ ngọc thủ điểm về phía trước, từ trên ngọc thoa bắn ra vô số hàn quang giống như phi châm, thế như vạn mã hướng về nam tử diễm lệ.
"Môn chủ cẩn thận!"
"Liên thủ!"
Thần tình nam tử diễm lệ hoảng hốt mà những lão quái còn lại của Thiên Ảnh Tông cũng nhìn ra điểm không ổn.
Mấy người vội liên thủ mới đỡ được một kích này, có điều sắc mặt bọn họ cũng trở nên tái nhợt.
Cung trang nữ tử không chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ mà một thân thần thông tới lô hỏa thuần thanh. Một tu tiên gia tộc nho nhỏ tuyệt đối không thể bồi dưỡng ra nhân vật cỡ này. Vậy nữ tử này là đại trưởng lão phái nào?
Nam tử diễm lệ kinh hồn táng đảm nghĩ mãi vẫn không thông, Vân châu tuy là thánh địa tu luyện nhưng Nguyên Anh hậu kỳ vô cùng ít ỏi, sao hắn lại không biết?
Một kích không thành, cung trang nữ tử đương nhiên không chịu dừng tay, miệng thơm hé mở phun ra một đạo tinh khí hóa thành hai thanh phi đao cỡ ba tấc, tiếp tục công kích đối phương. Chín trưởng lão Thiên Ảnh Tông liên thủ vẫn không phải là đối thủ của nàng.
Lúc này mấy lão quái Cơ gia lại nhe răng nhào vào bên trong cấp thấp tu sĩ Thiên Ảnh Tông như chỗ không người, tình cảnh tương tự khi nãy song chỉ đảo chiều mà thôi.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền vào tai, lần này tu sĩ Thiên Ảnh Tông không ngừng ngã xuống.
"A!"
Huyết quang đầy trời, nam tử diễm lệ đã bị phi đao chém cụt một cánh tay. Cung trang nữ tử hận hắn miệng lưỡi ngoan độc xuất thủ không hề mảy may lưu tình.
"Không cần mình xuất thủ thì một lát nữa Thiên Ảnh Tông cũng không tránh khỏi họa diệt môn." Lâm Hiên lấy tay vuốt trán thần sắc có chút cổ quái. Không biết vị Cơ gia cô mẫu rốt cuộc là từ đâu tới, xem tu vị thần thông tựa hồ không dưới Tứ đại Kim Cương của Vạn Phật Tông. Sẽ không phải là đại tu tiên giả của môn phái bình thường, chẳng lẽ là...
Lâm Hiên đang suy tư đột nhiên chân mày vừa động, với sự bình ổn của hắn mà trên mặt cũng lộ vẻ kinh hãi: "Không có khả năng, lão gia hỏa kia sao lại tới đây."
Ý niệm hắn còn chưa chuyển thì đã cảm nhận một cỗ linh áp khủng khiếp đang tới, hơn nữa còn đáng sợ hơn nhiều so với cung trang nữ tử.
Uy thế cực hạn này phóng tầm mắt khắp thiên hạ cũng chỉ những kẻ không hỏi chuyện trần thế mới có, Ly Hợp Kỳ tu tiên giả! Hơn nữa khí tức này rất thuộc, là ở ngoài thành Hiên Viên thiếu chút đã lấy mạng nhỏ của Lâm Hiên.
Lúc này cung trang nữ tử đã đánh cho mấy lão quái Thiên Ảnh Tông mặt vàng như nghệ. Chỉ thấy hai tay nàng múa may. Ngọc thoa kia hóa thành một đạo hàn quang bay múa trên không như hình với bóng công kích nam tử diễm lệ.
Lần này muốn tránh cũng không được, trong mắt nam tử diễm lệ hiện lên một tia tàn khốc. Bụp bụp mấy tiếng truyền vào tai, cánh tay còn lại của hắn đột nhiên bành trướng lên, tay áo rách tan lộ ra tầng vảy giáp không chỉ dày thêm chi chít mà còn trở nên nhọn hoắt, phát ra một cỗ khí thế hung lệ.
Không hổ là tu yêu giả Nguyên Anh trung kỳ đỉnh giai, thần thông của tên gia hỏa này có chỗ độc đáo. Hắn cắn răng một cái đưa quái thủ lên nghênh đón Ngọc thoa. Tin tưởng rằng sẽ tiếp được một kích này.
Có điều khóe miệng cung trang nữ tử lại lộ vẻ chê cười, hai tay như hồ điệp xuyên hoa không ngừng đánh ra mấy đạo pháp quyết. Ngọc Thoa kia chợt lóe, vô số phù văn như những bông tuyết hiện lên.
Sau đó một vùng sáng trắng xóa bạo mở ra. Ngọc thoa hung hăng bắn vào cánh tay đã yêu hóa.
Chuyện quỉ dị đã xảy ra, không một tiếng động, quái thủ của nam tử diễm lệ như băng tuyết tan rã dưới ánh dương quang.
Sau đó bạch quang tiếp tục bạo mở khiến nam tử diễm lệ trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ giật mình tựa hồ còn chưa tin mình sắp ngã xuống. Toàn thân hắn lập tức tan biến như yêu thủ kia. Đến cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội chạy thoát.
Nói thì dài song chẳng qua chỉ là một chớp mắt. Đúng lúc nam tử diễm lệ ngã xuống thì cỗ linh áp khủng khiếp từ trên trời giáng xuống khiến vẻ mặt nữ tử cung trang lập tức trở nên trắng bệch. Uy thế này nàng chỉ thấy trên người Mộng Như Yên sư thúc, Ly Hợp Kỳ tu tiên giả?
Không có khả năng, những lão quái vật thế này đã sớm không hỏi trần thế. Thiên Ảnh Tông cùng Cơ gia nho nhỏ phân tranh cũng không thể kinh động đến bọn họ, đối phương trùng hợp qua nơi này chăng?
"A di đà Phật!" Một tiếng phật hiệu truyền vang vọng tới tai khiến đám tu sĩ ngừng chiến, thần tình hoảng sợ nhìn về nơi phát ra uy áp nhưng chỉ thấy bầu trời quang đãng, làm gì có ai?
Trúc Cơ kỳ tu sĩ thì ngơ ngác nhìn nhau, còn vẻ mặt đám tu tiên giả cao cấp thì vô cùng ngưng trọng.
Ào…..
Một cơn gió bình thường nổi lên, một lát sau càng bốc cao dữ dội khiến đất bay cát chạy, điều đáng sợ là thiên địa nguyên khí xung quanh bắt đầu tụ lại, giữa không trung xuất hiện một quang điểm.
Chỉ thấy quang điểm theo gió núi thổi tới, khi tới gần đám tu sĩ không ngờ hình thành một cơn lốc xoáy mà bên trong có một tăng nhân râu bạc mi trắng.
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại.
Tuệ Thông!
Chính là lão, tuy hình dáng hoàn toàn khác trước song thuộc tính linh lực phát ra trên người thì chỉ là một.
Lão gia hỏa này khi không lại đổi pháp thể thế này, chẳng lẽ đây là bí thuật quỷ dị nào sao?
Không phải! Lâm Hiên ở một nơi bí mật gần đó lắc đầu. Chắc chắn là lão đã đoạt xá một thân thể khác. Mà tu sĩ đoạt xá là vạn bất đắc dĩ khi thân thể bị hủy trong đấu pháp hoặc là một lý do nào đó.
Nhưng Tuệ Thông là Ly Hợp Kỳ lão quái vật, phóng tầm mắt nơi Nhân giới ai có thần thông hủy được pháp thể của lão!
Cũng khó trách Lâm Hiên không hiểu. Lần đó tại ngoài thành Hiên Viên, hắn cùng với Hạ Hầu Lan tách ra nên đương nhiên không biết sự tình phát sinh sau đó với Tuệ Thông. Pháp thể của Tuệ Thông bị hủy là nỗi nhục của Vạn Phật Tông, người biết chuyện này trong môn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vạn Phật Tông đương nhiên nghiêm cấm lộ tin ra ngoài.
Nguyên Anh của Tuệ Thông sau khi trốn về bản tự, Vạn Phật Tông hao tâm tổn lực tìm cho lão một thân thể thích hợp. Sau khi đoạt xá thành công thì có thể phát huy ra chín thành thần thông nhưng muốn khôi phục như xưa thì phải cần cả trăm năm khổ tu.
Nếm đau khổ không nhỏ song lão hòa thượng này lại không chịu ở trong môn tu tâm dưỡng tánh mà ngược lại một lòng muốn báo thù.
Tuệ Thông tin rằng lần trước chỉ là không may uống nhầm nước sôi mà bỏng mồm, nếu không phải sơ ý bị Truyện Tống Trận hủy đi pháp thể thì có cộng cả nha đầu và thêm hai gã tu tiên giả thần bí liên thủ cũng tuyệt không địch lại lão. Cái gì mà nữ nhi của Tán tiên, lão đâu có ngốc mà tin vào ba cái chuyện hoang đường này.
Còn có tiểu tử kêu là Lâm Hiên kia, Tuệ Thông cứ nghĩ đến là nghiến răng nghiến lợi, trước tiên phải tìm được mấy tên gia hỏa này sau đó trừu hồn luyện phách, khiến bọn chúng sống không được chết không yên.
Có điều truy tìm một hồi, tung tích Hạ Hầu Lan và Lâm Hiên như biến mất tại Nhân giới này. Lão đoán là hai gia hỏa xảo quyệt kia tám chín phần là sợ hãi trả thù nên đã trốn vào nơi thâm sơn cùng cốc nào đó. Muốn tìm được bọn chúng xem ra phải mất không ít công phu. Có điều sau sự tình Hiên Viên thành cả Vân Châu cuồng phong loạn vũ, thân là Thái thượng trưởng Vạn Phật Tông lão đành phải về bổn môn hỗ trợ. Đang chuẩn bị trở lại bản tông thì ngang qua nơi này, lão lại vô tình gặp cuộc tranh đấu của Cơ gia cùng Thiên Ảnh Tông.
Thiên Ảnh Tông vốn là thế lực ngoại môn của bổn môn song với thân phận cao vời như lão tự nhiên không thèm nhúng tay vào. Có điều không may cho đám tu sĩ Cơ gia là lão lại nhận ra nữ tu Nguyên Anh hậu kỳ kia.
Chính xác là gặp qua một lần, cung trang nữ tử này là Cơ Nguyệt Như, một nhân vật trọng yếu trong Thiên Nhai Hải Các.
Hiện tại Vạn Phật Tông cùng Thiên Nhai Hải Các thế như nước với lửa, chút quan hệ đã sớm bị song phương vứt bỏ, còn chưa có triển khai đại chiến mà thôi.
Lâm tiểu tử không thấy tung tích nhưng Mộng Như Yên quan hệ không tầm thường với hắn, giận cá chém thớt, Tuệ Thông cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi đồng lõa Thiên Nhai Hải Các này. Một khi đã như vậy lão sao có thể bỏ qua, đương nhiên sẽ thuận tay mà quản nhàn sự trước mắt này.
Mà thấy lão quái vật trước mắt, trên mặt Cơ Nguyệt Như tràn đầy vẻ hoảng sợ. Quả nhiên là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả nhưng xuất từ Phật tông khiến nàng cảm thấy không ổn. Thân là Nguyên Anh hậu kỳ, sự tình khiến nàng sợ hãi không nhiều song tình thế trước mắt rất hung hiểm.
Có điều buồn bực cũng không giải quyết được gì, sắc mặt đỏ trắng luân phiên thay đổi mấy lần thì khóe miệng Cơ Nguyệt Như miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, chỉnh đốn trang phục thi lễ: "Vãn bối tham kiến tiền bối, xin hỏi người là vị sư thúc nào trong Vạn Phật Tông."
"Sư thúc? Hắc hắc, tiên tử xưng hô thế này thì lão nạp không dám nhận, không ngờ một Cơ gia nho nhỏ có thể xuất ra nhân vật tài ba thế này. Hơn trăm năm trước ta từng gặp qua thí chủ một lần tại Thiên Nhai Hải Các" Hai tay Tuệ Thông chắp thành chữ thập, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ.
"Hơn trăm năm trước?" Cơ Nguyệt Như ngẩn ngơ sau đó nghĩ lại: "Thì ra là Tuệ Thông sư thúc, vãn bối thất lễ"
"Hừ, Nguyệt Như tiên tử, sự tình tới nước này ngươi còn xảo ngôn làm gì, hiện tại hai môn phái chúng ta thế đã như nước với lửa. Ngươi thân là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, lại là một trong ba trưởng đương nhiệm lão Thiên Nhai Hải Các, nếu ở ngã xuống tại đây chắc là Mộng Như Yên sẽ ngạc nhiên lắm" Một khắc trước còn chào hỏi mà lúc này Tuệ Thông đã lộ mặt sát nhân.
Trong lòng Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, không ngờ nữ tử này lại là một nhân vật trọng yếu trong Thiên Nhai Hải Các.
"Đại sư muốn giết ta? Ngươi làm vậy không sợ dẫn tới hai phái đại chiến sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp Cơ Nguyệt Như không còn chút huyết sắc. Phóng tầm mắt Vân Châu, đối mặt với sự uy hiếp từ Ly Hợp Kỳ lão quái mà vẫn tự nhiên nói cười thì không có mấy ai.
"Hừ, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. Không bao lâu nữa Vạn Phật Tông ta sẽ diệt Thiên Nhai Hải Các các ngươi. Mà thí chủ có nằm xuống ở chỗ này thì cũng đâu ai biết là lão nạp đã hạ thủ. Yên tâm toàn bộ người của Cơ gia sẽ không ai chạy thoát, còn Thiên Ảnh Tông thì ngươi nghĩ bọn họ sẽ dám đi nói lung tung sao?" Tuệ Thông cười lạnh mở miệng.
"Đương nhiên là không, đa tạ lão tiền bối báo thù cho tông chủ chúng ta."
Trên mặt các nguyên anh kỳ tu tiên giả Thiên Ảnh Tông không dấu được vẻ mừng rỡ, thanh âm đầy a dua. Hôm nay tình thế thay đổi như chong chóng song cuối cùng đã có Ly Hợp Kỳ tu tiên giả xuất thủ, hôm nay bổn môn mười phần là thắng lợi.
Ngược lại đám Cơ gia tu sĩ mặt xám như tro, thân thể mềm mại của Cơ Nguyệt Như cũng phát run. Đối mặt lão quái vật Ly Hợp Kỳ, muốn chạy cũng khó chứ đừng nói là chống lại, song phương căn bản không phải cùng một đẳng cấp, chẳng lẽ trời cao bắt nàng phải ngã xuống ở nơi này.
Có điều con kiến còn muốn sống, nàng tự nhiên không chịu khoanh tay chờ chết, pháp lực toàn thân truyền vào Ngọc thoa, tức khắc linh quang bắn ra tứ phía, có điều ngăn cản được bao lâu thì nàng cũng chẳng rõ.
"Đi!"
Cơ Nguyệt Như đang muốn đánh ra một đạo pháp quyết thì đột nhiên thanh âm của Tuệ Thông lại truyền bên tai:
"Chờ một chút"
Cung trang nữ tử không khỏi ngẩn ngơ vội dừng động tác, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Chẳng lẽ đối phương thay đổi chủ ý?
"Tiền bối, người …"
"Hừ, muốn chết cũng không cần nóng, lão nạp còn sự tình chưa xử lý." Nói xong Tuệ Thông đột nhiên xoay người nhìn vào một chỗ không người, âm thanh như tiếng hồng chung mở miệng:
"Đạo hữu ở bên cạnh xem lâu như vậy sao còn không hiện thân, hay là muốn lão nạp bức ngươi phải chui ra."
"Ha ha, Tuệ Thông đại sư quả nhiên hảo nhãn lực, Lâm mỗ biết Ẩn nặc thuật của ta trước mắt đại sư chẳng qua chỉ như là múa rìu trước cửa Lỗ Ban mà thôi" Thanh âm nhàn nhạt truyền vào tai, đối mặt tu sĩ Ly Hợp Kỳ như Tuệ Thông lại chẳng chút sợ hãi, thậm chí còn mang theo vài phần trêu chọc.
Có điều Tuệ Thông nghe xong lại như bị sét đánh, thanh âm này lão có thành quỷ cũng không quên, vẻ mặt tức khắc trở nên âm trầm.
Thanh quang chợt lóe, chỉ thấy không gian hơn mười ngoài trượng đột nhiên dao động, một bóng người như quỷ mỵ dần dần hiện ra, càng ngày càng rõ là một thiếu niên tướng mạo bình thường.
Nhìn qua niên kỷ thì quá trẻ nhưng tu vị lại kẻ khác xanh mặt, đây cũng là một tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, lúc này sắc mặt hắn như cười mà không phải cười.
"Là ngươi?" Tròng mắt Tuệ Thông co lại, đảo qua trên người Lâm Hiên sau đó cười rộ lên ha hả: "Thật sự là đi mòn thiết hài không có thấy. Hôm nay Phật tổ đưa đường cho lão nạp lại gặp được ngươi."
"Ơ, đại sư là muốn tìm ta?" Lâm Hiên làm bộ tò mò hỏi.
"Không sai, lão nạp nằm mơ cũng muốn gặp ngươi. Tiểu tử, hôm nay ta muốn ngươi chậm rãi mà nếm thử tư vị sưu hồn." Lúc này Tuệ Thông đã lộ bộ mặt hung ác, thù hận đã làm mắt lão đỏ như cá chày, còn đâu hình tượng cao tăng đắc đạo cái gì.
"Muốn trừu hồn luyện phách ta cũng được, chẳng qua Lâm mỗ có một việc muốn thỉnh giáo đại sư."
"Ngươi muốn cầu xin tha thứ sao. Vô dụng thôi, lúc này cho dù là Vọng Đình Lâu đến đây cũng đừng nghĩ ngăn cản được ta" Tuệ Thông hung hăng nói.
"Đại sư hiểu lầm, quả thực ta có chút ngạc nhiên. Hội ngộ lần trước rõ ràng các hạ không phải là thân thể này, chẳng lẽ mới mấy năm không gặp đã bị người ta hủy sao. Thân là Ly hợp Kỳ tu tiên giả mà thảm bại như thế, chắc chắn trước kia đại sư chỉ mua danh chuộc tiếng mà thôi." Miệng lưỡi Lâm Hiên ngoan độc chẳng chút úy kỵ. Nguồn: http://truyenfull.com
" Ngươi …"
Tuệ Thông chưa từng bị người chọc tức giận thế này, lão ngửa đầu gầm vang một tiếng, hai tròng mắt đỏ như máu toàn thân phát ra sát khí khiến đám tu tiên giả chung quanh, không quản là Cơ gia hay Thiên Ảnh Tông trợn mắt há mồm kinh hãi vội lui ra thật xa.
Không ngờ thiếu niên này không coi đối phương ra gì, nhìn hắn cũng đâu phải là cuồng nhân loạn trí mà lại dám lớn mật thế sao?
Nguyên Anh hậu kỳ chỉ cách một cảnh giới Ly Hợp sơ kỳ nhưng lại ở hai thái cực khác nhau. Ly Hợp Kỳ có thể điều động thiên địa nguyên khí, là cảnh giới tối cao tại Nhân giới này.
Có điều Tuệ Thông lại không nghĩ vậy, lão cũng biết thần thông của Lâm Hiên vượt xa tu tiên giả cùng cấp, trong tay lại có Thông Thiên linh bảo nghịch thiên, hiện tại lại tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ cho nên không dám kinh thường.
Lão phất tay áo một cái, một cây thiền trượng màu đỏ như lửa bay vút ra, trên thân trượng lại có khắc ngũ trảo kim long phát ra thụy khí bàng bạc, vừa thấy đã biết bất phàm.
Chỉ thấy hai tay Tuệ Thông dang rộng ra. Theo động tác của lão, thiên địa nguyên khí bốn phía tụ thành vô số quang điểm bay tới nhập vào thiền trượng. Một tiếng rồng ngân truyền vào tai, thiền trượng chợt lóe rồi hàng vạn trượng ảnh hiện lên trên hư không, ngăn trở bốn phương tám hướng khiến người muốn tránh cũng không được. Chiêu số mạnh cỡ này cũng chỉ có mượn dùng thiên địa nguyên khí mới có thể thi triển ra.
Khóe miệng Tuệ Thông nhếch lên, tuy không hy vọng một kích sẽ hạ địch nhưng khẳng định đối phương sẽ rất chật vật, không kịp đem Thông Thiên linh bảo thi triển ra.
Đáng tiếc một lần nữa lão lại nhìn lầm thực của Lâm Hiên. Tuy thời gian chưa lâu nhưng lúc này tu vị Lâm Hiên đã hoàn toàn khác khi tại ngoại thành Hiên Viên.
Lâm Hiên tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ mà yêu đan cũng thăng cấp. Hơn nữa tại Vô Định Hà hắn từng đấu pháp với ba Ly Hợp Kỳ tu tiên giả. Tuy rằng ăn đau khổ không nhỏ nhưng kinh nghiệm đấu pháp đã tăng hơn nhiều.
Đối mặt trượng ảnh đầy trời thân hình Lâm Hiên bất động, trên mặt không chút sợ hãi mà tay áo bào phất một cái, một thanh tiên kiếm màu xanh như cá bơi ra.
Không cần phải nói là Thanh hỏa Kiếm. Tuy hắn không thể điều động thiên địa nguyên khí nhưng pháp lực toàn thân cũng vô cùng tinh thuần mạnh mẽ, không chút do dự truyền vào tiên kiếm.
Thanh Hỏa Kiếm chợt lóe phát ra hàng hà sa số kiếm quang. Tuy số lượng không nhiều bằng trượng ảnh song cũng vô cùng dày đặc, hình thành một tầng kiếm võng nghênh đón đối phương.
Tròng mắt Tuệ Thông hơi co lại đồng thời sắc mặt u ám xuống, tuy sớm biết thực lực Lâm Hiên vượt xa tu sĩ cùng cấp nhưng không ngờ ngắn ngủn mấy năm không gặp, thực lực tiểu tử này lại tăng tiến kinh người đến như thế.
Chỉ thấy trượng ảnh màu đỏ giăng kín trời, khí thế kim cổ chưa từng có, có thể đem một tòa cự sơn cao vạn trượng nghiền thành bột phấn. Có điều lại thấy tầng kiếm võng màu xanh kia cũng nào khác trụ chống kình thiên, trong nháy mắt cả hai đã chạm nhau.
Oanh!
Một tiếng nổ như sấm động điếc tai truyền ra, toàn bộ mặt đất trong phạm vi hơn mười dặm rung chuyển. Phóng mắt nhìn chỉ thấy hai sắc xanh đỏ đan cùng một chỗ, giống như hai quái thú khổng lồ vật lộn giữa không trung.
Lần đầu giao thủ không ngờ lại bình thủ!
"Sao có thể!"
Tuệ Thông mở to hai mắt mà nhìn, không ngờ thần thông của đối phương lại có chỗ nghịch thiên như thế. Nếu tiểu tử kia thao túng Thông Thiên linh bảo phát ra uy lực cực đại thế này thì không nói làm gì, song chỉ tế ra một thanh kiếm mà lại có thể cân sức ngang tài với lão.
Song còn một người nữa cũng kinh ngạc không kém, chính là nữ tu hậu kỳ Cơ Nguyệt Như, thân hình nàng không tự chủ được mà lùi lại một bước, trên mặt giống như thấy ma quỷ.
Trong những kẻ đứng bàng quan tọa thủ ở đây nàng có tu vị cao nhất, đương nhiên rõ ràng nhất sự đáng sợ của lão quái vật Ly Hợp Kỳ. Theo lẽ thường thiếu niên kia tuyệt không địch lại Tuệ Thông, chẳng lẽ hắn là tu sĩ từ thượng giới phá toái hư không xuống đây?
Không quản phản ứng chúng tu sĩ thế nào, sau một kích này trên mặt Lâm Hiên cũng lộ vẻ vui mừng. Tuy rằng thực lực vẫn không bằng lão quái vật Ly Hợp Kỳ nhưng vẫn có sức đánh một trận.
Tuệ Thông hận Lâm Hiên thấu xương thì hắn cũng thề không đội trời chung với Vạn Phật Tông. Sự tình đã tới nước này một bên còn chưa chết thì chưa ngừng. Nếu diệt sát Thái thượng trưởng lão của đối phương thì chỗ tốt không cần nói cũng biết, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy sát khí lành lạnh.
Hai hàng lông mày Tuệ Thông nhăn lại, trong lòng không còn nửa điểm khinh thị đối phương, lão rung tay một cái, chỉ thấy từ trong tăng bào thùng thình không ngừng bay ra ba mươi sáu thanh phi đao đỏ rực mỏng như cánh ve dài cỡ một lóng tay.
"Bố trận!"
Tuệ Thông điểm một chỉ khiến mấy chục thanh phi đao rung lên vù vù. Bên kia Lâm Hiên cũng sẽ không trơ mắt nhìn. Thần niệm hắn khẽ động, một bộ chiến giáp phát linh quang chói mắt hiện ra trên người.
Không cần phải nói, chính là Bích Diễm Kỳ Lân giáp mà Lâm Hiên tiêu hao vô số tâm huyết mới luyện thành.
Tuệ Thông thấy vậy nghẹn họng trân trối thất thanh kinh hô:"Chiến giáp thuật!"
Thuật này vốn đã thất truyền. Hiện tại bảo vật phòng ngự của tu tiên giả đa phần là thuẫn bài, rất nhiều tu sĩ cả đời còn chưa từng nghe nói qua chiến giáp.
Tuệ Thông thân là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, cường giả đỉnh cao của Nhân giới kiến thức tự nhiên cực kỳ uyên bác, lão đã thấy qua chiến giáp song đều là khai quật được trong mộ táng của cổ tu sĩ, uy lực phòng ngự không thể tưởng tượng nổi.
Mà chiến giáp trên người tiểu gia hỏa họ Lâm trước mắt này, không chỉ có linh khí hào hùng hơn nữa lại là vật mới luyện thành.
Có lầm hay không, phóng tầm mắt Thiên Vân Thập Nhị Châu, sở trường về các loại kỳ nghệ chính là Thiên Xảo Môn, nhưng bọn họ cũng chỉ nắm được sơ sơ phương pháp luyện chế chiến giáp, uy lực không mạnh, không có bao nhiêu hấp dẫn đối với tu sĩ cấp cao.
Tuệ Thông thầm hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc tiểu tử này có bao nhiêu bí mật.
Mắt thấy hai tay lão lừa trọc hợp lại, các phi đao quay tròn luân chuyển sau đó tản ra các phương vị cổ quái, vẻ mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm. Nhìn qua đối phương như muốn bố trí một trận pháp nào đó.
Kiếm trận khác với trận pháp cấm chế là dùng nhiều pháp bảo phối hợp với nhau tăng thêm vài thành công kích. Kiếm trận cũng tốt mà đao trận cũng được, bình thường do các tu tiên giả cùng môn phái liên thủ bày ra, nhưng Tuệ Thông dựa vào tu vị cao thâm, lấy sức một người dùng ba mươi sáu thanh phi đao bố trí thành trận pháp.
Lâm Hiên tuy chưa biết trận này uy lực như thế nào nhưng đâu có để đối phương thoải mái thi triển. Lúc này Thanh hỏa kiếm cùng thiền trượng vẫn không ngớt giao nhau tại không trung, Hắn phất nhẹ tay trái, Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn từ ống tay áo bay ra.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, hai ngân hoàn hợp lại một chỗ. Chúng quay tròn lưu chuyển tạo ra một cơn lốc mù mịt xuất hiện tầm mắt. Trên hư không đột nhiên hiện lên hàng ngàn hoàn ảnh to nhỏ bất đồng, rung lên vù vù không ngớt.
Khí thế kinh người vô cùng song Lâm Hiên khẽ thở dài, đáng tiếc hắn không kịp dùng cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh tế luyện Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn một lần nữa,s nếu không uy lực của nó còn có thể vượt xa.
Ban đầu hắn trở mặt cùng Vạn Phật Tông cũng chính vì nó. Từ đó có thể thấy tài liệu này quý hiếm vô cùng.
"Đi!"
Thừa dịp đối phương chưa kịp bày ra trận pháp Lâm Hiên khẽ điểm một chỉ, cơn lốc mù sương kia thế tới như chẻ tre cuốn sang Tuệ Thông.
"Hừ .."
Lão hòa thượng lại xem như không thấy, cũng không thấy có động tác gì mà thiên địa nguyên khí chung quanh tụ thành một pho tượng Phật Đà cao tới bảy tám trượng. Tuy rằng là hư ảnh nhưng lại trang nghiêm bảo tướng, thậm chí sau lưng Phật Đà còn có phật quang ngũ sắc. Phật đà nghiêng nghiêng đơn chưởng tà tà đánh ra. Động tác như chậm mà nhanh, không mang chút hỏa khí nhưng chứa đựng phật lực khôn cùng, không ngờ nhẹ nhàng đánh tan cơn lốc kia.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, lão gia hỏa này thực khó chơi, hai tay hắn nhẹ nắm truyền thêm pháp lực vào Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn.
Thanh âm ông ông truyền vào tai. Hàng vạn hàng nghìn hoàn ảnh đột nhiên tụ lại. Chỉ thấy thanh quang lóe ra chói mắt rồi quỷ dị sự tình đã xảy ra, các hoàn ảnh biến mất không thấy mà chỉ còn lại một tòa tiểu sơn cao tới trăm trượng.
Tuy chỉ là tiểu sơn nhưng vẫn khiến kẻ khác kinh tâm sợ hãi, mang theo uy áp khôn cùng đè xuống Phật Đà kia.
Bành!
Tiếng nổ truyền vào tai, Phật Đà cỡ bảy tám trượng tuy đã giơ hai tay chống lên song vẫn bị ép tới nát vụn. Lâm Hiên vui vẻ giương mắt nhìn qua thì khóe miệng lão hòa thượng lại lộ ra vẻ châm chọc.
Lúc này lão đã bố trí xong trận pháp. Ba mươi sáu thanh phi đao án tại ba mươi sáu phương vị của Thiên Cương Bắc Đẩu Trận. Càng thêm quỷ dị là bên ngoài các phi đao tỏa ra linh quang hình thành những quang cầu đường kính tới hơn thước.
Lâm Hiên chưa từng gặp qua trận pháp cỡ này, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an.
Sắc mặt Tuệ Thông cũng không tốt gì, dù với tu vị Ly Hợp Kỳ muốn bố trí xong trận pháp này không dễ. Mà lão lại vừa mới đoạt xá, thần thông chưa hoàn toàn khôi phục.
Trong lòng Lâm Hiên tuy có chút không yên nhưng cũng không hề e dè. Cự sơn do đám Hoàn ảnh ngưng thành theo thần niệm của hắn tiếp tục bay tới đè xuống đầu Tuệ Thông.
"A Di Đà Phật, tà ma mau nằm xuống"
Hai tay Tuệ Thông hợp lại tạo thành chữ thập, trên mặt lại không chút lệ khí, tựa hồ như biến thành một cao tăng đắc đạo mi từ mục thiện. Chỉ thấy các quang cầu do phi đao biến thành đột nhiên bành trướng lên đến hai trượng. Như vẫn thạch từ trên trời rớt xuống ầm ầm bắn qua đánh tan tiểu sơn cao tới trăm trượng.
Lâm Hiên đại kinh thất sắc. Tuy rằng có Bích Diễm Kỳ Lân giáp song tuyệt không dám nếm thử một kích của đám quang cầu kia. Uy lực của chúng vốn vượt xa pháp bảo bình thường, có thể sánh ngang với phỏng chế Thông Thiên linh bảo.
Đầu vai Lâm Hiên khẽ rung thi triển Cửu Thiên Vi bộ biến mất tại chỗ. Chỉ thấy không gian ngoài hai mươi trượng mơ hồ một trận rồi thân ảnh hắn hiện ra.
Có điều hắn còn chưa kịp thở thì một quang cầu chợt lóe, không ngờ cũng biến mất không thấy.
Thuấn di?
Không thể nào! Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hoảng sợ, không ngờ trận pháp này lại còn có thần thông thuấn di.
Thời khắc này căn bản không kịp nghĩ, Lâm Hiên tiếp tục thi triển Cửu Thiên Vi bộ đồng thời duỗi tay vỗ tại bên hông, đem một cây trường tiên dài cỡ ba thước hiện lên trước mặt.
Toàn thân trường tiên màu tím ẩn ẩn phù văn lưu chuyển. Tại Vô Định Hàm Lâm Hiên thu được rất nhiều bảo vật song chỉ có Thiên Huyễn Giao Văn Thuẫn cùng Tử Lan Tiên này là khiến hắn cảm thấy hứng thú.