Bách Luyện Thành Tiên

Chương 359: Cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh



Tu tiên giả tụ tập chừng hơn vạn tại Triều Vân Phủ, trong đó có cả lão quái Nguyên Anh. Khiến người ta chú ý nhất chính là là một lão tăng râu tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền lành.
Lão này là đại tu sĩ có pháp lực tinh thâm nhất mà Lâm Hiên từng thấy. Tròng mắt hắn không khỏi co lại. Thủ tọa La Hán Đường nổi danh của Vạn Phật Tông, quả nhiên không tầm thường.
Lúc này cự quái bị tu tiên giả bao vây xung quanh, song phương không thể thỏa hiệp cũng không có gì phải giải thích.
Linh lực đủ mọi màu sắc cuồn cuộn, cự thạch như mưa bắn rào rào bốn phía.
Lâm Hiên ở trong đoàn người, tùy tiện phóng ra một thanh pháp bảo phi kiếm bình thường.
Có điều cự quái như đã hoàn toàn khôi phục, tu vị đạt tới Nguyên Anh Hậu Kỳ. Với thiên phú của nó, chiến lực vượt xa tu sĩ Nhân tộc cùng cấp.
Khí lực cao vạn trượng, mỗi một cước đều có sức mạnh kinh người, nổi lên từng đạo cuồng phong. Tu sĩ Ngưng Đan Kỳ thì còn tốt, đám cấp thấp đi xem náo nhiệt hầu như là chạm vào là chết.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền vào cái tai, có điều là cự quái có điên cuồng ngang ngược thế nào cũng không thể lấy cứng đối cứng, đối kháng với tất cả tu tiên giả ở đây. Chỉ là lão quái Nguyên Anh Kỳ cũng có gần trăm.
Ngoài thủ tọa La Hán Hán Đường Vạn Phật Tông còn có một tu sĩ làm người ta chú ý, người này thân cao không tới ba tấc môi hồng răng trắng, nhìn qua tựa như một đứa hài nhi. Có điều hắn xuất thủ lại cực kỳ thâm độc, cũng là một lão quái Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Bên cạnh hắn có một khôi lỗi hổ yêu thân dài hơn ba trượng, lưng có hai cánh, thần thông có thể so sánh với yêu thú Hóa Hình sơ kỳ. Người này hẳn là lão quái Thiên Xảo Môn.
Hai người này liên thủ, thực lực còn hơn cự quái một bậc, huống chi còn có gần trăm lão quái vật cùng vô số tu sĩ cấp thấp khác.
Cự quái đã vài lần nỗ lực đào tẩu đều bị cứng rắn uy hiếp trở về, mắt thấy không còn sinh cơ thì trong mắt nó hiện vẻ điên cuồng, lại mặc kệ đám lão quái Nguyên Anh Kỳ chạy ào vào trong đám tu sĩ cấp thấp tùy ý đồ sát. Nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, lão quái Nguyên Anh cũng không khỏi giận dữ. Cùng lúc thi triển thần thông, thiên địa cũng bị biến sắc.
Sau mấy canh giờ, nương theo tiếng rống giận dữ không cam lòng, rốt cục cự quái đã ngã xuống biến thành một đống đổ nát, mà trận chiến này cũng ngã xuống bảy tám ngàn tu sĩ. Đệ tử cấp thấp chiếm đa số, ngoài ra cũng có vài tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ không may.
"A di đà phật!"
Không Huyễn đại sư chắp tay trước ngực, trên mặt lộ ra ý từ bi, các tu tiên giả khác không có khí độ như vậy,
Các tu sĩ tới đồ ma, là bởi vì nghe nói cự quái này nuốt chững rất nhiều đạo hữu, máu thịt thì nó có thể hấp thu, nhưng bảo vật tùy thân mang theo không thể tiêu hóa.
Quái vật lúc này đã biến thành một đống đá vụn, tại trong những khe đá mơ hồ có thể thấy được bảo vật lóng lánh.
Đa số tu sĩ đều động tâm, ai ai cũng đỏ bừng con mắt.
Đừng nói pháp bảo, cho dù là Linh Khí thượng phẩm cũng có giá từ mấy trăm đến mấy nghìn tinh thạch. Thậm chí còn có một số ngọc giản ghi lại công pháp.
"Chư vị đạo hữu, mọi người hưởng ứng hiệu triệu của bản tông cùng Thiên Xảo Môn tới trừ ma, hôm nay lập được công đức lớn lao, ta cùng với Lôi âm đ*o hữu không có gì cảm tạ mọi người, nghiệt chướng này một đường đi tới khiến sinh linh đồ thán, không ít đồng đạo đã táng mạng trong miệng nó, hôm nay những pháp bảo Linh Khí này đều thành vật vô chủ, ta cùng với Lôi Âm Đồng Tử làm chủ, đem nó ban cho chư vị đạo hữu ."
Không Huyễn Thần Tăng chậm rãi mở miệng, nhất thời tiếng hoan hô nổi lên như sấm dậy bốn phía, hô hấp của các tu sĩ nặng thêm. Các lão quái Nguyên Anh thì không có động thủ.
Pháp bảo ở đây còn chưa lọt vào mắt bọn họ, tới đây trừ ma chủ yếu là muốn giao hảo cùng hai tông, cho dù có ý niệm tham lam trong đầu cũng không thể bỏ phong độ mà tranh với tu sĩ cấp thấp.
"Ha hả, các vị đồng đạo Nguyên Anh có đức độ, trừ ma không cầu hồi báo, các đạo hữu khác cũng đừng ngượng ngùng, không cần phải khách khí."
Không Huyễn Thần Tăng mỉm cười niệm phật hiệu. Lôi Âm Đồng Tử không nói cái gì nhưng khóe miệng lại lộ tia châm chọc. Nghe xong lời này, tu sĩ ở bốn phía một trận rối loạn nhưng vẫn không có người hành động.
Lời hay ai cũng có thể nói nhưng tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, đại bộ phận người đứng ở chỗ này, vốn ôm ý nghĩ chờ tu sĩ Nguyên Anh Kỳ chiếm đi đại bộ phận chỗ tốt, bọn hắn sẽ kiếm lại một chút cơm thừa thừa. Không ngờ những lão quái này lại giả vờ thanh cao.
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy trái lại làm bọn họ chần chờ, không ai muốn làm người dẫn đầu.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cứ như vậy nửa tuần trà trôi qua, rốt cục có một kẻ ra khỏi đoàn người.
Người này thân cao tới hai thước nhưng tu vị không đáng nhắc tới, Họ Chương tên là Đại Trụ, là một nông phu bình thường, xảo hợp đi lên tu tiên đạo nhưng chỉ là tán tu, nỗ lực bảy tám năm cũng chỉ dẫm chân tại Linh Động Trung Kỳ.
Lần này nghe nói có sơn quái, hắn ở gần đây liền tới xem thấu náo nhiệt, bị màn đấu pháp thiên hôn địa ám kia làm cho sợ đến đờ đẫn. Cũng may vận khí không tồi, không ngã xuống mà ngay cả không có một vết thương.
Lúc này nhìn những bảo vật sáng lấp lánh trước mắt, Chương Đại Trụ lòng ngứa khó gãi. Hắn lăn lộn tại tu tiên giới mà ngay cả một kiện Linh Khí cũng không có, toàn bộ gia thân chỉ là vài tấm phù, hiện đã nhẫn nại không nổi.
Lúc này hắn bước nhanh chạy ra, hướng về phía các lão quái Nguyên Anh lơ lửng t giữa không trung dập đầu lạy ba cái: "Cảm tạ tiền bối ban cho."
Sau đó đứng lên chạy tới một khối cự thạch trước người, từ trong khe đá móc ra một vật. Là một thanh phi đao thượng phẩm Linh Khí. Các lão quái Nguyên Anh Kỳ đương nhiên không ngăn cản. Một tán tu Linh Động Kỳ cũng được chỗ tốt, các tu tiên giả còn nhẫn nại được nữa sao?.
Lập tức lại có bảy tám người chạy ra, tu vị cũng là cọc cạch không đồng đều, có người dập đầu với các lão quái Nguyên Anh Kỳ. Có kẻ chỉ là ôm quyền hành lễ, sau đó cũng chạy vào tảng lớn đá vụn phía trước, bắt đầu tìm kiếm bảo vật.
Các lão quái Nguyên Anh vẫn như không thấy. Nhất thời vô số tu sĩ ở bốn phía đều đều hóa thành kinh hồng bay về phía loạn thạch cực lớn trước mắt kia. thậm chí không kịp biểu thị lòng biết ơn với các lão quái.
Thấy các tu sĩ bắt đầu kêu loạn đoạt thưởng, Không Huyễn Thần Tăng nhăn mày: "Chư vị đạo hữu, bảo vật rất nhiều, mọi người tới trước được trước, không thể làm tổn thương hòa khí, nếu có người động thủ đừng trách lão nạp không khách khí ."
"Hừ, một hòa thượng đầy tâm cơ." Lâm Hiên tới đây là muốn thuận tiện tìm thiểu tin tức, hắn đương nhiên không để những bảo vật rác rưởi này vào mắt, nhưng đã ngụy trang thành một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, nếu đứng ở tại chỗ chẳng phải khiến người chu ý sao. Vì vậy cũng theo đoàn người đi vào đám loạn thạch khổng lồ.
"Thiếu gia, muội cảm thấy Không Huyễn đại sư từ bi hỉ xả, hành sự chính là một vị cao tăng đức độ."
"Hừ, cao tăng đức độ? Đường đường tu tiên giả Nguyên Anh Hậu Kỳ, nàng cho rằng tay hắn không dính máu sao? Sở dĩ buông tha những bảo vật này là không để vào mắt thôi. Cái gì mà tới trước được trước, còn không cần động thủ tranh đoạt, bên ngoài xem như lòng dạ từ bi nhưng kỳ thực ác độc mai phục mầm họa" Lâm Hiên cười lạnh nói.
"Thiếu gia, tiểu tỳ không hiểu." Nguyệt Nhi nhíu nhíu mày.
"Nha đầu ngốc, nàng nghĩ xem, từ thời thượng cổ tu tiên giới vẫn như vậy, hắn giả bộ làm cao tăng, để ai thu được bảo vật thì chính là của người đó. Ta hỏi nàng, một tiểu tu Linh Động Kỳ nếu vận khí tốt nhặt được một kiện pháp bảo, tu sĩ Ngưng Đan Kỳ bên cạnh sẽ thế nào, bây giờ có hòa thượng kia áp chế tự nhiên không dám động thủ, nhưng chờ khi hắn đi. . .
Nếu hắn để mọi người tranh đoạt, đám tu sĩ cấp thấp sẽ có điều cố kỵ, không dám đoạt các thứ quý giá, mà tu sĩ Ngưng Đan Kỳ cũng sẽ không tranh đoạt Linh Khí nho nhỏ, như vậy rốt cuộc thành một quy tắc, không có bao nhiêu phân tranh, Không Huyễn hòa thượng làm như thế, tính toán thật tốt a!"
Nghe Lâm Hiên nói vậy Nguyệt Nhi thầm lạnh trong lòng, không ngờ vị cao tăng mặt mũi hiền lành này kia lại là kẻ có tâm địa ác độc như vậy.
Đáng tiếc, người thông minh như Lâm Hiên không nhiều, cho dù có biết cũng nào dám vạch trần âm mưu của Không Huyễn.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ cười nhạt, nhìn màn hỗn loạn bốn phía thì ý niệm lưu chuyển. Vạn Phật Tông thực lực hùng hậu, Không Huyễn hòa thượng này với thân phận đại tu sĩ, vì sao phải làm cho tu sĩ cấp thấp gây thù oán, cái này có chỗ tốt gì đối với hắn sao?
Có điều rất nhanh Lâm Hiên liền cười tự diễu, lo lắng như vậy làm gì. Hắn không có xung đột với Vạn Phật Tông, đối phương có âm mưu cũng tốt mà quỷ kế cũng được, có quan hệ gì chứ?
Nghĩ đến đó, hắn phóng ra thần thức quan sát chung quanh, muốn xem cự quái này rốt cuộc cắn nuốt bao nhiêu Linh Khí pháp bảo.
"A?" Tròng mắt Lâm Hiên đột nhiên co rút, gắt gao nhìn vào chỗ bị đá vụn vùi lấp cách hơn trăm trượng, trống ngực đập nhanh thình thịch.
Cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh!
Đang mừng như điên thì rất nhanh Lâm Hiên liền rùng mình, hắn cảm ứng được một ánh mắt tham lam, Không Huyễn hòa thượng cũng đã phát hiện ra bảo vật này.
Không Huyễn Thần Tăng kiến thức uyên bác, đã nhận cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh chính là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
"A di đà phật!"
Thân hình lão hòa thượng chợt lóe, liền thi triển Súc Địa Thuật hướng chỗ khe đá chứa bảo vật độn tới.
Trọng bảo trước mặt, Lâm Hiên bất chấp đối phương, tay áo phất một cái, một đạo thanh hà bay vút ra. Tới trước đối phương đem cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh bắt vào trong tay.
Đó là một khối tinh cầu bằng nắm tay có màu tím đỏ, ánh dương xuyên thấu qua óng ánh, đẹp không sao tả nổi!
Không Huyễn dừng lại, sắc mặt lập tức xám đi nhưng rất nhanh lại trang nghiêm như cũ, nhìn thoáng qua Lâm Hiên: "A di đà phật, vị thí chủ này. Có thể đem khối thủy tinh trong tay ngươi nhượng lại cho bần tăng được chứ?"
"Đại sư nói cái này?"
Lâm Hiên ngắm nghía bảo vật trong tay, ý niệm trong đầu chuyển động: "Thần tăng cứ nói, vãn bối tự nhiên vâng theo."
Không Huyễn hòa thượng đại hỉ, lão thích mua danh chuộc tiếng, cũng không muốn mang tiếng nói lời lại nuốt lời, lúc này chắp hai tay vẻ mặt từ bi : "Vật này rất hiếm có nhưng cũng chỉ là tài liệu luyện khí bình thường. Thí chủ cầm trong tay cũng không có bao nhiêu công dụng, mà một vị sư điệt của bần tăng vừa vặn cần dùng đến vật đó, nếu như thí chủ nhượng lại, lão tăng nguyện dùng ba nghìn tinh thạch để mua."
Ba nghìn tinh thạch?
Lão hòa thượng này thật vô sỉ!
Nghe nói chỉ có giá ba nghìn tinh thạch, đại đa số lão quái Nguyên Anh Kỳ đều nhắm mắt dưỡng thần. Nguồn: http://truyenfull.com
"Ý tốt của đại sư tại hạ xin tâm lĩnh, nếu có thể thì dù dâng bảo vật này cho người cũng không vấn đề gì, chỉ là..."
"Làm sao?" Không Huyễn nhíu mày.
Lâm Hiên thở dài, mặt đầy vẻ đau khổ: "Một vị huynh đệ của tại hạ bị quái trùng gây thương tích, xem cổ tích mới tìm được phương đan chữa trị, mà đan dược kia lại cần thủy tinh này làm vật dẫn. "
Khóe mắt của Không Huyễn hòa thượng giật giật. Đem cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh tới luyện đan, một tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nho nhỏ lại dám qua mặt lão, hận không thể một chưởng đánh chết Lâm Hiên nhưng vẫn phải giữ thể diện.
"A di đà phật, thì ra là thế, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Lão nạp không nên tranh, cùng thí chủ nhưng sư điệt kia của ta quả thực cần vật này. Như vậy đi, ta đi cùng ngươi một chuyến. Với tu vị của bần tăng hẳn có thể cứu được người huynh đệ của thí chủ, sau đó ngươi lại đem thủy tinh này nhượng lại cho ta, như vậy vẹn cả đôi đường ." Vẻ mặt Không Huyễn từ bi mở miệng .
Đám người bên cạnh đều lộ vẻ cung kính. Một đại tu tiên giả Nguyên Anh Hậu Kỳ đã nhìn trúng cái bảo vật, sao phải phân rõ phải trái cùng tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Xem ra vị đại sư này lòng dạ từ bi, vạn gia sinh phật, đồn đãi quả nhiên không sai.
Khóe miệng của Lôi Âm Đồng Tử liền lộ vẻ chê cười, lão hòa thượng này thực sự là cổ hủ, danh tiếng có tác dụng gì.
"Đại sư lo lắng chu đáo, vãn bối sao dám từ chối." Lâm Hiên thầm cười nhạt nhưng trên mặt lại cực kỳ cung kính: "Như vậy làm phiền."
"Lôi âm đ*o hữu, phiền ngươi ở đây chủ trì đại cục. Lão nạp tạm thời rời đi một chút."
Không Huyễn ngửa đầu dặn một câu, sau đó cùng Lâm Hiên thi triển thần thông hóa thành hai đạo kinh hồng màu sắc khác nhau, bay về phía bầu trời.
Chỉ chốc lát sau cảnh vật bốn phía dần dần hoang vắng. Vẻ mặt Không Huyễn hòa thượng chợt chuyển sang độc ác, ở chỗ này động thủ không tồi.
Có điều thân là đại tu sĩ, còn chưa đến nỗi phải đánh lén một tiểu tử Ngưng Đan Kỳ.
"A di đà phật, thí chủ cảm thấy cảnh vật ở đây thế nào?"
"Không tồi, chỉ là quá mức tịch mịch. Lâm mỗ còn không muốn vùi xương ở chỗ này, đại hòa thượng nếu muốn giết người đoạt bảo, sợ rằng tính sai rồi." Lâm Hiên độn quang chậm dần rồi ngừng hẳn, trên mặt lộ nụ cười tủm tỉm.
"Ngươi…" Không Huyễn hòa thượng ngẩn ngơ rồi sắc mặt trầm xuống, lập tức đem thần thức cường đại phóng ra.
"Yên tâm đi. Không có mai phục, Lâm mỗ chỉ đơn thân, không có thù oán cùng đại hòa thượng. Làm sao có thể mai phục ngươi ở chỗ này?"
"Vậy đạo hữu vừa nói là sao?" Vẻ mặt Không Huyễn hòa thượng càng âm trầm xuống. Trong phạm vị hai trăm xung quanh quả thực không có khí tức tu sĩ, đối phương chỉ tiểu tử Ngưng Đan Kỳ, dám trước mặt lão cuồng ngạo như thế, rốt cuộc hắn dựa vào cái gì?
"Cực phẩm Thiên Nguyệt Thủy Tinh là bảo vật nghịch thiên, không phải đại hòa thượng muốn mang ta đến vùng hoang nguyên này phổ độ chúng sinh sao?" Lâm Hiên nói đến đây cả người dạt dào thanh quang, khí thế kinh người tán ra khắp nơi.
Nguyên Anh Trung Kỳ?
Không Huyễn hòa thượng ngẩn ngơ, có điều vẻ mặt lại dịu lại. Lão chỉ sợ đối phương có âm mưu quỷ kế gì. Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ thì còn chưa để trong mắt.
Chỉ là Liễm Khí Thuật của đối phương có điểm quỷ bí, lại có thể lừa cả lão.
"Hừ, hoá ra các hạ cũng là đồng đạo Nguyên Anh Kỳ, nhưng ngươi cho là có thể đối đầu cùng lão nạp sao, biết điều mau giao ra Thiên Nguyệt Thủy Tinh, ta có thể tha cho ngươi một mạng." Không Huyễn hòa thượng tàn bạo mở miệng.
"Tha mạng cho ta?? Hắc hắc, khẩu khí của đạo hữu thật lớn. Tham lam bảo vật của người, ngươi cho là hôm nay còn sống mà rời khỏi đây sao?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười.
"Cái gì?" Không Huyễn hòa thượng không nhịn được ngửa mặt lên trời điên cuồng cười rộ: "Não đầu của đạo hữu có vấn đề rồi chăng. dám nói lời kiêu ngạo với lão nạp như vậy. Cũng được, ngươi đã không muốn sống thì sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục!"
Nói xong lời này hai tay lão chắp lại, toàn thân tỏa ra phật quang màu vàng, một luồng linh áp bàng bạc từ trên trời giáng xuống. Là thủ tọa La Hán Đường Vạn Phật Tông. Lão tu luyện chính là thần thông Kim Cương Phục Ma .
Một thân pháp lực tinh thuần vượt qua bất cứ đại tu tiên giả nào khác mà Lâm Hiên từng gặp trước đây.
Linh áp bàng bạc kia khiến lòng người rét lạnh nhưng trên mặt Lâm Hiên không hề có nửa điểm sợ hãi, tay áo bào phất một cái. Một thanh đoản kiếm màu xanh đánh ra.
"A di đà phật, để lão nạp lĩnh giáo thần thông của thí chủ!"
Không Huyễn hòa thượng vóc người khô gầy nhưng thanh âm lại như chuông đồng, chỉ thấy ngón cái khẽ động lần lần tràng hạt trong tay, từ trên người bạo phất ra khí thế ngày càng mạnh.
Sau khi Lâm Hiên kết thành Yêu Đan, thực lực nâng cao lên một bậc. Đối phương chính là đại tu tiên giả đã thành danh mấy trăm năm nên không có nửa điểm coi thường.
Lúc này hai tay bấm quyết, Thanh Hỏa Kiếm chợt lóe huyễn hóa vô số kiếm ảnh, giống như sóng dữ điên cuồng cuốn về đối phương.
"A di đà phật, tội lỗi, thần thông của thí chủ quả thực còn hơn nhiều tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ khác, nhưng muốn cùng lão nạp ganh đua dài ngắn là quá ngu xuẩn"
Đối mặt với kiếm khí khắp bầu trời, Không Huyễn không tránh không né mà tập trung tinh thần niệm Phật.
Lúc này Thanh Hỏa Kiếm càng chói mắt, hung hăng chém vào đầu đối phương. Thế công quá dũng mãnh khiến không gian chợt vặn vẹo rất nhỏ, rốt cục trong mắt Không Huyễn hòa thượng toát ra tia hoảng sợ, vươn tay ra hướng về Thanh Hỏa Kiếm điểm ra một chỉ. Vẫn không quan tâm tới những đạo kiếm khí đang cuồn cuộn mà đến kia.
Chỉ thấy linh quang đan xen đầy trời, một đạo phật quang kim sắc từ đầu ngón tay lão bắn ra, hóa thành những sợi tơ vàng kim khắp bầu trời, cùng Thanh Hỏa Kiếm va chạm. Từ xa nhìn lại, linh lực này biến thành các pháp bảo phi châm! Về phần kiếm quang, chém lên trên người Không Huyễn lại tựa như kiến lay cổ thụ, không có nửa điểm hiệu quả.
"Không hổ là thủ tọa La Hán Đường, sợ rằng thần thông Kim Cương Bất Hoại Thể của đạo hữu đã đến tầng thứ ba."
Lâm Hiên nhíu mày một cái, Kiếm quang của Thanh Hỏa uy lực đã vượt xa pháp bảo bình thường, đối phương lại dụng thân thể máu thịt tiếp lấy.
Có điều khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười, tay trái lật chuyển, một thanh đoản kiếm hiện ra trong tay.
Đoản kiếm ngắn cỡ nửa tấc, trên thân kiếm trải rộng vết rạn, có cảm giác sẽ vỡ bất cứ lúc nào. Có điều nó lại phát ra linh lực làm cho tim kẻ khác đập nhanh.
"Đây là ... "
Không Huyễn hòa thượng ngẩn ngơ, rất nhanh khóe mắt hắn giật giật, hoảng sợ biến sắc kêu to: "Không thể nào! Thông Thiên Linh Bảo! Ngươi. . . Tiểu tử ngươi làm sao có thể có Thông Thiên Linh Bảo?"
"Đại sư quả nhiên kiến thức uyên bác, nếu đã biết, như vậy chết ở dưới linh bảo cũng có thể an tâm, đạo hữu không phải thích niệm phật sao, để Lâm mỗ tiễn ngươi đi Tây Phương cực lạc."
Lời còn chưa dứt Lâm Hiên đem pháp lực cuộn trào mãnh liệt truyền vào. nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày nhăn mặt. Tàn kiếm này một lần hút đi gần ba thành pháp lực của hắn.
Thầm kinh hoảng nhưng Lâm Hiên bất động thanh sắc đưa tay chém ra, một đạo kiếm khí vô hình bắn tới hòa thượng.
Không Huyễn hòa thượng nào dám nửa phần khinh thường, toàn bộ thần thức tập trung lên Lâm Hiên, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Sau đó ngũ sắc phật quang hiển lộ, tiếng bạo liệt truyền vào tai. Một tòa núi cao ở ngoài vài dặm đã bị cuốn bay phần định. Bộ phận còn lại cũng nứt khe hở rộng. Một trận gió thổi qua, ngọn núi cao ngàn trượng sụp đổ toàn bộ.
Lâm Hiên vừa mừng vừa sợ, sử dụng linh bảo tuy rất hao phí pháp lực nhưng uy lực quả thực làm cho hắn thoả mãn, Có điều chợt bước sang trái một bước. Nương theo động tác này, thân hình biến mất tại chỗ.
Oành một tiếng, một kiện pháp bảo dạng mõ từ trên đánh xuống, trượt mục tiêu tạo thành trên mặt đất một hố to sâu hơn mười trượng.
Lâm Hiên hướng Thanh Hỏa Kiếm điểm ra một chỉ, bảo vật này cùng cái mõ kia hung hăng đánh vào nhau.
Thân ảnh của Không Huyễn hòa thượng hiện ra. Khác với vẻ trang nghiêm lúc, vẻ mặt lão âm lệ, một cánh tay bị đứt ngang tới khuỷu.
Một kích vừa rồi của linh bảo, lão bất đắc dĩ đành thi triển thần thông cùng loại với "Thế Thân Độ Kiếp " tránh thoát.
Lão hòa thượng nhìn Lâm Hiên chằm chằm, sau đó lại điên cuồng cười rộ:
"Không trách được các hạ lại không xem lão nạp vào đâu, hoá ra ngươi có linh bảo, tốt tốt, tuy bần tăng bỏ đi một cánh tay nhưng có thể đổi lấy bảo vật như vậy, nghĩ cũng đáng."
Lời còn chưa dứt thì tay lật một cái, hô to một câu "A di đà phật". Linh áp bàng bạc cùng ngũ sắc phật quang xoắn vào nhau, huyễn hóa ra một pho tượng Kim Cương cao hơn mười trượng, thần thái uy mãnh đang trợn mắt.
Không Huyễn hòa thượng đánh ra một đạo pháp quyết, tượng Kim Cương phóng ra phật quang mạnh mẽ, huyễn hóa ra trăm nghìn bàn tay. Cả bầu trời ánh vàng rực rỡ.
Như Lai Thiên Diệp Chưởng!
Lâm Hiên nhíu mày, đây là thần thông phục ma nổi danh của Phật Tông, do vô số cao tăng nhiều lần gọt giũa trăm vạn năm qua, uy lực của mỗi chưởng đủ để sánh cùng pháp bảo đỉnh cấp, trăm nghìn chưởng này chồng chất cùng một chỗ, ngay cả tu sĩ Ly Hợp Kỳ cũng chưa chắc dám đón đỡ.
Không Huyễn lại vung tay áo, một thanh thiền trượng hỏa hồng bay vút ra. Nghênh phong biến dài hung hăng hướng đánh xuống Lâm Hiên. Trượng ảnh trầm trọng như sơn, mơ hồ còn có thanh âm phạm xướng của Phật Môn.
Đồng thời sau đầu của lão hòa thượng lại xuất hiện một pháp bảo hình vòng tròn, mười tám phật ảnh như ẩn như hiện tại bên ngoài vòng tròn.
Đại Bi Kim Luân?
Không đúng, Lâm Hiên nhíu mày, trước mắt không phải bảo vật trong truyền thuyết mà chỉ là một kiện bảo vật phỏng chế không có bao nhiêu trân quý.
Có điều Lâm Hiên cũng không dám khinh thường, Đại Bi Kim Luân là một trong những thánh vật của Phật Tông, truyền thuyết kể lại có uy lực khai thiên tích địa.
Lâm Hiên vỗ tại bên hông đem Ô Kim Long Thuẫn tế lên, hóa thành một tầng sáng kim sắc che hắn ở bên trong.
Sau đó lần thứ hai đem pháp lực truyền vào tàn kiếm, hung hăng chém ra, lần này trên trăm đạo kiếm khí như cuồng phong bổ tới trước mặt của Kim Cương.
Thanh âm "Đinh đang" truyền vào tai, bắt đầu va chạm với Như Lai Thiên Diệp Chưởng.
Một bên là thần thông phục ma cổ xưa nhất của Phật Môn, một bên là bảo vật của Linh Giới trong truyền thuyết, toàn bộ mặt đất đều rung rẩy, những đám mây trong vòng trăm dặm xung quanh đều bị thổi dạt đi.
Lúc này thiền trượng đã hóa thành một con đại bằng mạnh mẻ mổ tới. Ô Kim Long Giáp Thuẫn tuy rằng kiên cố nhưng đại bàng chính là thánh cầm của Phật Tổ. Trong thiền trượng không thể chứa hồn phách của đại bằng nhưng dùng bí pháp Phật Môn, dùng một sợi lông vũ được thánh cầm chúc phúc qua, uy lực cũng không phải tầm thường. Tầng sáng liên tục lóe lên rồi nhanh chóng nhạt dần đi.
Lâm Hiên thở dài, hắn đã đánh giá thấp thực lực của vị đại tu sĩ Phật môn này. Cho dù yêu ma Hậu Kỳ trong Vân Lĩnh Sơn kia thực lực cũng thua kém Không Huyễn hòa thượng một bậc.
Vạn Phật Tông bài danh đứng đầu trong thất đại thế lực không phải là gạt người.
Hắn thở dài mà Không Huyễn cũng kinh sợ, đối phương tuy có linh bảo nhưng chỉ là Nguyên Anh Trung Kỳ,.
Thân là thủ tọa La Hán Đường, có thể tiềm tu dưới Bồ Đề Bảo Thụ, một thân thần thông cũng gần bằng phương trượng cùng một vị sư huynh khác, đã từng đơn thân diệt sát năm tu sĩ Nguyên Anh liên thủ. Trong đó có một Hậu Kỳ và hai Trung Kỳ.
Lúc này Kim Cương Phật Đà đã bị kiếm khí oanh thành trăm ngàn lỗ thủng, một viên phật châu màu nâu đen lưu giữa không trung.
Cũng may kiếm khí như nỏ mạnh hết đà mà thôi, với Kim Cương Bất Hoại Thể của lão không cần để ý công kích như vậy.
Lâm Hiên cuốn tay trái đem tàn kiếm thu lại. Dùng nó tiêu hao pháp lực quá mức nhanh chóng, không thích hợp cho tu sĩ Nguyên Anh, nếu liên tục tiến công hiệu quả sẽ giảm. Chỉ thích hợp công kích bất ngờ, nếu địch nhân có chuẩn bị thì có thể tránh thoát công kích.
Không Huyễn hòa thượng thấy thế thì ngẩn ngơ, sau đó liền cười độc ác rộ lên: "Thế nào, pháp lực thí chủ không đủ, Bây giờ nếu ngươi bó tay chịu trói, lão nạp có thể từ bi thả cho hồn phách ngươi đi luân hồi, bằng không. . ."
"Lão gia hỏa này, không sợ nói ngoa mà đau lưỡi sao, muốn trừu hồn luyện phách ta cũng được, đáng tiếc đạo hạnh của ngươi quá tệ."

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí