Bắc Tống Phong Lưu

Chương 942: Ý nghĩ kỳ lạ



- Đại nhân, nước nóng đây.

Bất kể là ngày hè nóng bức, hay là trời đông giá rét, chỉ cần Lý Kỳ ở Tần phủ, mỗi sáng sớm Trần đại nương sẽ luôn mang nước ấm lên cho Lý Kỳ khi hắn rời giường.

- Cảm ơn đại nương.

Lý Kỳ nhận lấy khăn tay Trần đại nương đưa tới, nói tạ ơn, nghiêm túc rửa mặt, thuận miệng hỏi: - Đúng rồi, đại nương, hôm nay là đêm ba mươi, đại nương cũng đừng ở đây nữa, về nhà ăn tết với bọn A Nam đi.

Thật ra Trần A Nam đã có nhà của mình từ sớm, ngay ở gần quán rượu. Lúc trước Lý Kỳ thấy y ở quán rượu tới canh ba canh bốn, chạy tới chạy lui như vậy, cũng thấy phiền toái, hơn nữa còn không an toàn, dứt khoát mua cho y một căn nhà ở gần quán rượu.

Trần đại nương nói: - Vậy làm sao được, Hồng nương tử đã đến Bạch phủ, nếu lão thân cũng đi luôn, vậy ai sẽ hầu hạ đại nhân đây.

Lý Kỳ bất đắc dĩ nói: - Đại nương, ta cũng là một người trưởng thành mà, bản thân có tay có chân, sao lại cần người hầu hạ chứ. Sáng nay A Nam bắt đầu nghỉ, mẫu tử hai người cứ vui vẻ tụ họp, buổi tối thì đến Túy Tiên Cư vui vẻ với mọi người, ra sức ăn uống, đừng có tiết kiệm thay ta.

- Nhưng

- Không nhưng gì cả, cứ làm như thế đi.

- Vậy đêm nay đại nhân có đến Túy Tiên Cư không?

Lý Kỳ ha hả nói: - Tối nay ta có hẹn nên không đi, mọi người cứ chơi vui vẻ đi. Đúng rồi, tối nay sau khi đại nương ăn xong, cũng đừng về đây, để tránh quấy rầy ta, đến chỗ của A Nam vài ngày đi, để tiểu tử kia được tận hiếu.

Thật ra hắn đã sớm mời Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục tới đây ăn cơm tất niên, bởi vì ba người bọn họ đều không có thân nhân ở đây, vừa hay tụ tập cùng một chỗ, cũng có bạn có bè, đương nhiên, nếu có thể làm được chút chuyện tốt, vậy càng thêm hoàn mỹ.

- Dạ Trần đại nương gật đầu.

Lý Kỳ bỗng nhiên cười nói: - Đúng rồi, đại nương. Đại nương có vừa lòng cô con dâu tương lai Tiểu Ngọc này không?

Trần đại nương vừa nghe, nhất thời vui vẻ ra mặt, vui tươi hớn hở nói: - Đứa nhỏ Tiểu Ngọc kia nhu thuận lanh lợi, hiểu đạo lý, ta đương nhiên rất thích, nhưng thật ra thằng bé A Nam kia còn chưa hứa hẹn gì cả, lão thân chỉ sợ A Nam làm trễ nải Tiểu Ngọc.

Lý Kỳ ha hả nói: - Chuyện đó đại nương đừng quá lo lắng, tiểu tử A Nam kia mặc dù có chút lửng lơ phớt lờ, nhưng khá trọng tình nghĩa, Tiểu Ngọc theo y tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi đâu.

Trần đại nương tươi cười gật đầu.

Sau khi rửa mặt xong, Lý Kỳ lại đến phòng bếp tự mình nấu một tô mì thịt dê để lấp bao tử, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên đêm nay. Hắn giả bộ bệnh từ chối yến hội Nguyên Đán, cũng không phải là do hắn cảm thấy mệt mỏi với việc nấu ăn, có điều yến hội Nguyên Đán kia quá mệt người, gần như phải làm cả ngày, vậy cũng thôi đi, mấu chốt là món ăn trên cơ bản đều cố định, hắn đi cũng chỉ là thêm vài món đồ ăn ăn mừng thôi, không có tính khiêu chiến. Hơn nữa hôm đó quan trọng là giao lưu chính trị, chứ không phải thưởng thức mỹ thực, đối với đầu bếp mà nói ý nghĩa không lớn, hơn nữa hắn còn phải nghênh đón khách hàng lớn khác, đương nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Rất nhanh, hắn đã xử lý xong một số nguyên liệu, xoa tay, vừa mới chuẩn bị ra hậu đường sưởi ấm, chợt thấy Trần đại nương lại đến, trợn trắng mắt nói: - Đại nương, sao bà còn ở đây vậy.

Vẻ mặt Trần đại nương lúng túng nói: - Là như vậy. Lão thân vừa chuẩn bị xuất môn, nhưng bên ngoài đột nhiên có mấy vị khách nhân đến đây.

- Mấy vị khách nhân? Không phải Phong nương tử sao?

Trần đại nương lắc đầu nói:

- Không phải Phong nương tử, nói là sứ thần đến từ Đông Doanh, đặc biệt tới cửa thăm hỏi đại nhân.

- Đông Doanh? Tiểu Nhật Bản?

Lý Kỳ kinh hô một tiếng, chợt cau mày, Tống triều và Nhật Bản từ trước đến nay không ngoại giao, Nhật Bản cũng không phái người tới tham gia triều hội Nguyên Đán, sao năm nay đột nhiên chạy tới, hơn nữa còn tìm đến Tần phủ, trầm ngâm nửa ngày, cũng không thu hoạch được gì, nói: - Bà để bọn họ chờ ta ở tiền viện, lát nữa ta sẽ qua.

- Dạ.

Lý Kỳ mặc dù không phải là một thanh niên kích động, động một chút lại la hét muốn giết sạch người Nhật Bản, nhưng cũng không có hảo cảm gì với người Nhật Bản, đương nhiên, lý trí nói cho hắn biết, đây là công nguyên năm 1123, tâm thái nhất định phải ổn định. Một lát sau, Lý Kỳ đi vào tiền sảnh, chỉ thấy hai người ngồi ở tiền viện, một vị ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, đội mũ cao màu đen, trường bào màu vàng nhạt, tay áo rộng thùng thình, mắt nhỏ, ba sợi râu dài đung đưa, cũng có chút phong phạm Nho gia. Một vị khác ước chừng ba mươi tuổi, chải đầu kiểu nguyệt đại, mặc trang phục võ sĩ màu lam, trang bị trường đao, vừa thấy cũng biết là một gã võ sĩ Nhật Bản, phía sau y còn có hai gã võ sĩ đang đứng.

- Vị này nhất định là Kim Đao Trù Vương đại danh đỉnh đỉnh.

Hai người thấy Lý Kỳ tiến vào, vội vã đứng dậy, tên đội mũ kia vái chào, động tác vái chào này, cũng không thua kém những phần tử tri thức, hơn nữa nói một tràn tiếng Hán lưu loát khiến người ta căn bản không nghe ra ông ta là người Nhật Bản.

Không thể nào, tiếng Hán còn lưu loát hơn cả ta nữa! Lý Kỳ sửng sốt, chắp tay nói: - Đúng vậy. Ngươi là người Đông Doanh?

Người nọ gật đầu, nói: - Tại hạ Đằng Cát Tam Mộc. Nói xong ông ta duỗi ta về phía võ sĩ bên cạnh, nói: - Vị này chính là Y Hạ Bách Xuyên, chính là võ sĩ nổi danh của Đông Doanh ta.

- Tại hạ Lý Kỳ, các vị gọi ta là Kinh tế sứ cũng được, cũng có thể gọi ta Lý sư phó, ngồi đi, ngồi đi. Lý Kỳ qua loa chắp tay, sau đó ra hiệu bọn họ ngồi xuống.

Ba người ngồi xuống, Lý Kỳ cười nói:

- Đằng Cát tiên sinh, tiếng Hán này ngươi học từ ai vậy? Thật sự nói quá tốt, nếu không phải được nói trước, ta còn thực sự không nghe ra tiên sinh là người Đông Doanh.

Đằng Cát Tam Mộc khiêm nhường nói: - Kinh tế sứ quá khen, tiếng Hán của tại hạ học được từ một vị tăng nhân, nếu nói không tốt, mong Kinh tế sứ thứ lỗi. Từ nhỏ tại hạ vô cùng sùng bái văn hóa quý quốc, thật ra không chỉ có tại hạ, dân chúng nước Nhật Bản chúng ta đều vô cùng tôn sùng văn hóa quý quốc, ở Nhật Bản chúng ta còn truyền lưu một câu nói như vậy, tự cổ thánh nhân xuất Trung Quốc.

- Thật sao? Lý Kỳ ha hả nói: - Ly kỳ như vậy, thật sự tuyệt đối không giống tác phong của người Đông Doanh các vị nha.

Đằng Cát Tam Mộc kinh ngạc nói: - Kinh tế sử cớ sao nói như vậy, chúng ta vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa nước Nhật Bản chúng ta cùng Trung Nguyên đại quốc các vị, có thể được xưng tụng vừa là thầy vừa là bạn, quý quốc là thầy của chúng ta, dạy cho chúng ta không ít thứ, trong lòng chúng ta cảm kích về điều này, cũng luôn tôn kính quý quốc như người thầy vậy.

Người thầy? Quỷ mới tin! Ai mà nhận các ngươi làm đồ đệ, vậy thì thật là khổ tám đời. Lý Kỳ cười cười, lười nói chuyện vô nghĩa với bọn họ, nói: - Nhị vị tới tham gia triều hội Nguyên Đán ư?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ nói: - Nhưng ta nghe nói, từ trước đến nay các vị cùng Đại Tống ta không có quan hệ ngoại giao, cũng chưa bao giờ tham gia triều hội Nguyên Đán.

Đằng Cát Tam Mộc nói: - Chúng ta tự ý đến, không can hệ gì đến Thiên hoàng chúng ta.

- Ồ, lần này các vị đến đây hoàn toàn là hoạt động cá nhân các vị à.

- Cái này.trên danh nghĩa chính là ý này.

- Trên danh nghĩa? Ha ha, vậy tức là các vị nhận ý của hoàng gì gì đó sao.

- Là Thiên hoàng bệ hạ.

Lý Kỳ nghe được Thiên hoàng gì đó, cả người không được tự nhiên, nói: - Đằng Cát tiên sinh, đừng nói ta không nhắc nhở ngài, nơi này chính là đô thành Đại Tống ta, các vị ở đây trái một Thiên hoàng, phải một Thiên hoàng, xin hỏi các vị có để Hoàng thượng Đại Tống ta vào mắt không? Ta không muốn nghe hai chữ này nữa, các ngươi hoặc là gọi quân chủ, hoặc là gọi Oa chủ.

Đằng Cát Tam Mộc bởi vì là lần đầu tiên giao tiếp với Lý Kỳ, không rõ đường đi nước bước, thấy sắc mặt không hài lòng này, ngượng ngùng gật đầu, nói: - Đa tạ Kinh tế sử nhắc nhở, tại hạ sẽ ghi nhớ trong lòng.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Không biết nhị vị tới đây có việc gì không?

Đằng Cát Tam Mộc nói:

- Là như vậy, đầu năm nay, một số ngư dân của quốc gia ta nhìn thấy ngư dân các nước khác đều ăn một loại thức ăn gọi là đồ hộp

Lý Kỳ không chờ ông ta nói xong thì nhấc tay, ngăn không cho ông ta nói tiếp, nói: - Những lời nhảm nhí này đừng nói nữa. Ta rất bận rộn, các vị đến để mua đồ hộp đúng không. Không thành vấn đề, các vị muốn bao nhiêu. Nhưng phải nói trước, nếu thấp hơn một vạn quan, thì phí vận chuyển do các vị chi trả.

Đằng Cát Tam Mộc sửng sốt, chợt cười khổ nói: - Kinh tế sử nói không sai. Thật sự chúng ta muốn đến mua đồ hộp, nhưng chúng ta chủ yếu là muốn mua bí phương của đồ hộp.

- Cái gì! Mua bí phương của đồ hộp?

Lý Kỳ trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Đằng Cát Tam Mộc. Người Nhật Bản này thật biết làm ăn nha! Cười ha hả nói: - Tam Mộc lão huynh, bây giờ trời còn chưa tối, mà huynh đã nói mớ rồi sao.

Đằng Cát Tam Mộc vội nói: - Kinh tế sử sao không nghe xong giá mà chúng ta đưa ra, rồi hãy quyết định.

Lý Kỳ cũng vui vẻ, phất tay nói: - Ngài nói, ngài nói.

Đằng Cát Tam Mộc giơ một ngón tay lên, nói: - Chúng ta nguyện ý ra một vạn lượng hoàng kim. Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "hoàng kim".

Hừ, thật sự cho rằng ta chưa từng thấy tiền sao! Lý Kỳ chậc chậc nói: - Oa! Một vạn lượng hoàng kim, thật không ít nha, chẳng biết có chất đầy phòng ở được không đây.

Đằng Cát Tam Mộc hả một tiếng, lắc đầu nói: - Việc nàyviệc này chỉ sợ không thể.

- Vậy không còn gì để nói rồi Lý Kỳ nhún nhún vai hô vọng ra ngoài: - Trần đại nương, Trần đại nương.

Một lát sau, Trần đại nương đi đến, cúi đầu nói: - Đại nhân, ngài gọi lão thân.

Lý Kỳ tức giận nói: - Biết chắc bà vẫn chưa đi, vừa hay, thuận tiện mời hai vị này ra ngoài cho ta đi, bà cũng đừng quay lại, mau về gặp mặt con trai đi.

Đằng Cát Tam Mộc tuyệt đối không ngờ số tiền lớn như thế cũng không lung lay Lý Kỳ nửa phần, ngược lại còn chọc giận hắn, không khỏi nhanh chóng đứng lên, nói: - Kinh tế sử chớ trách, chớ trách, tại hạ nhất thời kích động, nói sai, kính xin kinh tế sứ thứ lỗi, thứ lỗi.

Lý Kỳ lé mắt nhìn thoáng, lại phất tay với Trần đại nương, ra hiệu cho bà ra ngoài trước, rồi sau đó mới nói: - Nhị vị đã có thể tim tơi cưa, tin rằng đối với Lý Kỳ ta cũng có hiểu biết. Ta xuất thân thương nhân, nếu nhị vị tới tìm ta làm ăn, ta đương nhiên hoan nghênh. Nhưng, các vị cũng phải để ta nhìn thấy thành ý của các vị trước chứ, đừng có vừa vào cửa là muốn mua cái này mua cái kia, phiền các vị trước tiên hãy xem trong túi mình có bao nhiêu tiền đã, còn một vạn lượng hoàng kim. Khi ta nghèo túng, nếu muốn mua bí phương đồ hộp của ta, được, không vụ làm ăn nào không thể làm, một trăm triệu lượng hoàng kim, nếu không không bàn nữa.

Một trăm triệu lượng hoàng kim? Lúc này Đằng Cát Tam Mộc kinh hãi thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi, mồ hôi đổ đầy mặt nói: - Cái nàycái này có phải hơi nhiều lắm hay không.

Lý Kỳ cười lạnh nói: - Vậy mà nói nhiêu sao, ta đã cho ngài một cái giá ưu đãi rồi đó, nếu đổi lại là người khác, ta sớm đã xem như người điên mà đuổi ra rồi. Các vị đã không có nhiều tiền như vậy, vậy hãy làm đến nơi đến chốn đi, nói chuyện thực tế chút, ta thật không có thời gian nói chuyện vô ích với các vị, lát nữa ta còn phải nấu đồ ăn nữa, nói đi, mỗi năm Oa quốc các vị cần bao nhiêu đồ hộp.

Nấu ăn? Đằng Cát Tam Mộc bị Lý Kỳ từng bước ép sát, ép tới mức không thở nổi, thầm nghĩ, người này chắc chắn là một tên cướp, căn bản không có phong phạm Trung Nguyên đại quốc, không khỏi kéo cổ áo, gượng cười nói: - Xem như Kinh tế sử không chịu bỏ đi những thứ yêu thích, chúng ta vẫn có thể hợp tác mà.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí