Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1105: Chơi trốn tìm (2)



Hai người cứ chạy cứ chạy, người dần dần nhiều hơn, những người này chính là những nhân công thất nghiệp, nếu đã muốn làm ra vẻ, bọn họ chắc chắn phải chọn mấy nơi tương đối phồn hoa, xung quanh Tướng Quốc Tự, không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

- Mã Kiều. Có mang theo tiền không.

Lý Kỳ thở gấp nói.

- Có, nhưng không nhiều lắm.

- Có bao nhiêu?

- Hai mươi văn.

- Đây đúng là không nhiều lắm.

Lý Kỳ chạy vào giữa đám người, bỗng nhiên ngừng lại, ra sức thở phì phò, vừa mới thu hết tiền trên người Mã Kiều, Tống Ngọc Thần bọn họ cũng chạy tới, bọn họ thấy Lý Kỳ có vẻ như đã kiệt sức, cũng không vội mà đuổi theo, mấu chốt là bọn họ cũng mệt mỏi quá rồi, khom người. Thở như chó.

Chỉ có một mình Mã Kiều mặt không đỏ, hơi thở không gấp, chỉ là trong lòng nôn nóng, hận không thể lập tức cùng Lỗ Mỹ Mỹ đi du ngoạn trên sông.

Tống Ngọc Thần nhìn Lý Kỳ đứng cách đó hơn mười bước chân nói:

- Kinh tế sử… ngài… ngài sao phải chạy thế?

Lý Kỳ nói:

- Ta còn muốn hỏi các ngươi, vì sao các ngươi muốn đuổi ta, ta cũng… ta cũng không nợ tiền các ngươi? Cũng không trộm cắp nhà các ngươi, các ngươi liều mạng như vậy đáng giá sao?

- Chúng tôi thấy ngài chạy, chúng tôi mới đuổi theo.

- Ngươi thả rắm chó, md. Con mẹ ngươi giữa ban ngày ban mặt, mà lại mở to mắt nói lời bịa đặt, thật là đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, rõ ràng chính các ngươi đuổi trước. Ta mới chạy.

Lý Kỳ liền tức giận mắng một trận.

Tống Ngọc Thần trợn trừng hai mắt, vẻ mặt tức giận dâng lên.

Lý Kỳ nhướn mày, ừ một tiếng.

Tống Ngọc Thần lập tức tỉnh ngộ lại, thật hận trong lòng nha. Nhưng hiện giờ y cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, ra vẻ cười nói:

- Được rồi, đây coi như là chúng ta đã dọa kinh tế sử ngài rồi. Ngài có thể đừng chạy trước không, chúng tôi có một tin cực kỳ tốt muốn nói với ngài.

- Tin cực kỳ tốt?

Lý Kỳ ra vẻ kinh ngạc, nói:

- Chớ không phải là các ngươi muốn cho ta tiền?

- Đó… Đó cũng không phải?

- Không phải thì miễn bàn. Ca ca ta đi trước đây.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên một nụ cười gian trá, Tống Ngọc Thần nhìn thấy, lén chửi thầm một tiếng.

Lý Kỳ cầm hơn hai mươi văn tiền của Mã Kiều đi tới ném lên không trung, hét lớn:

- Nhặt tiền đi.

Nói xong, liền khẩn trương chạy về phía sau.

Đinh đinh đang đang.

"Khách trú" hai bên lập tức vọt lên nhặt tiền như ong vỡ tổ.

- Tránh ra, các ngươi mau tránh ra cho ta. 

Đợi khi Tống Ngọc Thần bọn họ chen chúc trong đám người, làm sao còn nhìn thấy bóng dáng của Lý Kỳ.

Một lúc lâu sau, trong một trạm dừng chân nhỏ ở nam thành.

- Mẹ ơi! Mệt chết mất, ôi, bóp nhẹ thôi.

Lý Kỳ nằm sấp trên ghế dài, ra sức thở, phía sau một tửu xoa bóp cho hắn.

Mã Kiều đứng một bên vẫn buồn bực, nói:

- Bộ Soái, hoá ra ngài lại đang dối gạt tôi.

- Ngươi giờ mới nhận ra à.

- Bộ Soái, ngài làm việc này cũng quá khoan dung rồi đó.

Mã Kiều tức giận hừ một tiếng, nói:

- Ngài gạt tôi cũng không sao cả, dù sao cũng không là lần đầu tiên, nhưng sư muội ta là một người ngay thẳng như vậy, không ngờ ngài lại lấy nàng ra để lừa gạt, thật là buồn cười, hôm nay nếu ngài không nói rõ, tôi sẽ trở về nói cho Tống Ngọc Thần biết hành tung của ngài.

Mẹ khiếp! Tên ngu ngốc ngươi, vẫn luôn là ta đang gạt ngươi, có nửa xu quan hệ với sư muội của ngươi nha, đây cũng có thể xé đi một khối. Lý Kỳ thầm mắng một câu, nhưng hiện giờ hắn thật sự đến sức lực để giơ tay cũng không có, trong lòng nghĩ lại, đúng rồi, bay trên mặt sông an toàn hơn, vội hỏi:

- Mã Kiều, ngươi ngàn vạn lần đừng kích động, làm sao ta lại lừa ngươi được, kỳ thật chỉ là ta nhớ lầm ngày thôi, ngày mai, ngày mai nhất định ngồi du chơi sông, lừa ngươi thì ta là chó con.

Mã Kiều bĩu môi nói:

- Chỉ câu này, ngài nghĩ rằng tôi sẽ tin ngài sao?

- Ay ay, Mã Kiều, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước nha, lời thề ác độc như vậy, nhà ngươi còn không hài lòng.

Mã Kiều cũng không phải là ngu, đứng lên nói:

- Tôi đi tìm Tống Ngọc Thần đây.

Này. Thằng nhãi này ghê thật đấy. Lý Kỳ vội nói:

- Khoan đã, thế này đi, ngươi lén phái người đi tìm Phong Nghi Nô, mượn một con thuyền từ chỗ cô ta về, không không không, thuyền của cô ta thì quá nổi bật, hay là tìm người khác mượn một con thuyền, sau đó ngươi lại bảo Mỹ Mỹ mang chút nguyên liệu làm bánh ngọt, chúng ta đi ngao du ba ngày ba đêm, thế là được rồi chứ.

Mã Kiều nghe vậy ánh mắt chợt lóe lên, ha hả nói:

- Được được được, tôi đây đi ngay.

- Ngươi điên rồi, Tống Ngọc Thần bọn họ hiện giờ đi đầy đường tìm ta, để đến buổi tối hãy đi.

Mã Kiều ồ một tiếng, lại nói:

- Đúng rồi, Bộ Soái, vì sao Tống Ngọc Thần bọn họ muốn tìm ngài?

- Đương nhiên là có việc cầu ta rồi.

- Tôi đây cũng đã nhận ra, vừa rồi ngài còn mắng y như vậy, vậy mà y không dám cãi lại.

Mã Kiều như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, lại nói:

- Nhưng Bộ Soái, nếu ngài sớm đã đoán được bọn họ sẽ tìm đến ngài, sao hôm nay còn ra ngoài.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Ngươi động não nghĩ thử đi, ta không ra khỏi cửa, bọn họ kéo cả đám chạy đến Tần phủ, phu nhân người ta là một phụ nữ chuẩn mực đạo đức, cha nàng cũng là mệnh quan triều đình, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, đến lúc đó Tần phủ không thể không chó chạy gà bay. Kỳ thật vừa rồi là ta cố ý ra ngoài vào lúc đó, thứ nhất là để bọn họ thấy ta đi ra, đừng tới quấy rầy phu nhân, Hồng Nô các nàng, thứ hai, cũng là thử xem phản ứng của bọn họ, hiện giờ xem ra, bọn họ vẫn chưa đủ sốt ruột, ta sẽ chơi cùng bọn họ thêm mấy ngày nữa, dù sao Hoàng thượng đã hạ chỉ khôi phục chức quan của Tần Cối bọn họ, ta cứ chơi trốn tìm cùng bọn họ vài ngày, trở về niềm vui thú của tuổi thơ, ha ha.

DMCA.com Protection Status

CC0
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.

Creative Commons License
Hoạt động theo giấy phép của Creative Commons Attribution 4.0 International License.Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí