Bạn đang đọc Review Truyện Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại Full phiên ngoại. Tống Họa từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, không rõ thân thế, không rõ xuất thân, bao lâu nay đều sinh sống tại nông thôn, bỗng nhiên một ngày, cha mẹ ruột tới đón cô về nhà. Cha nói với cô rằng, em gái cô không giống cô, em gái cô có tương lai sáng lạn, là người mệnh phú quý, là phượng hoàng trên trời, không thể nào bị mai một, hủy hoại trong tay tên tàn phế, thế nên cô mới nhặt được của hời. Mẹ cô nghiêm khắc cảnh cáo, nói với cô rằng nhà họ Úc giàu có, quyền thế ra sao, cô có thể gả thay cho em gái, là phúc tám đời mới tu được, đừng có giở trò, đừng làm xấu mặt! Úc Đình Chi, thiên tài có tiếng ở thành phố Giang. Sau tai nạn xe, thiên tài Úc Đình Chi không chỉ hai chân tàn tật, tài hoa không còn, lại còn trở thành phế vật ngay cả cấp ba cũng không thi vào nổi. Một người là gái nhà quê. Một người là phế vật ai cũng biết. Hai người này cũng coi là xứng đôi vừa lứa. Trong lúc nhất thời, người người đều đợi xem trò cười của đại tiểu thư nhà họ Tống.
Tác giả: Đức Âm Bất Vong
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh
Thành phố Giang, phòng khách nguy nga lộng lẫy, ánh đèn thủy tinh soi xuống sàn nhà cẩm thạch chiết xạ ra ánh sáng lóa mắt. Bà lão tóc hoa râm câu nệ ngồi trên ghế salon, bà ăn vận mộc mạc trông rất không ăn khớp với mọi thứ ở đây, bà lí nhí nói, "Mẹ cô đã đi, bây giờ Họa Họa lại bệnh nằm một chỗ, nói gì thì Họa Họa cũng là con gái của cô." Ngồi trước mặt bà là một vị phu nhân ăn vận hoa lệ. Áo khoác Chanel bản giới hạn, chân váy phác họa nên thân hình hoàn mỹ, chân mang đôi giày da Chanel bản giới hạn. Cả người đều lộ ra khí chất cao quý thanh lịch, không hề nhìn ra, bà đã là mẹ của đứa con gái mười tám tuổi. Bà lão cân nhắc từ ngữ, tiếp tục nói: "Chu Lôi, mẹ cô trước khi lâm chung hy vọng hai người có thể đón Họa Họa về, bây giờ nó bệnh tình nguy kịch, hai người cũng không thể trơ mắt nhìn nó ở quê chờ chết chứ." Nghe vậy vẻ mặt Chu Lôi vẫn điềm đạm như cũ, nhưng lời nói lại sắc như dao, "Đón nó về vậy Bảo Nghi phải làm sao? Thím ba, bà đừng quên, chỉ có Bảo Nghi mới là con gái ruột của tôi, cháu gái ruột của mẹ tôi!" Chu Lôi đặc biệt nhấn mạnh chữ "ruột". Muốn bà nuôi một đứa con hoang? Suy nghĩ viển vông!
Bà lão thở dài, hiển nhiên đã dự liệu trước được kết quả này, "Mặc dù Họa Họa không có quan hệ máu mủ với hai người, nhưng từ giây phút các người nhận nuôi nó từ cô nhi viện, các người chính là ba mẹ ruột của nó!" "Những năm này Họa Họa ở quê chịu biết bao khổ cực! Mẹ cô trước khi lâm chung đặc biệt dặn dò tôi chuyển lời tới vợ chồng cô, sau này phải đối xử thật tốt với Họa Họa, thứ Bảo Nghi có, nó cũng phải có." "Nó có tư cách gì mà sánh với Bảo Nghi?" Chu Lôi không dám tin đứng bật dậy, gần như là thét lên, bà đã làm phu nhân nhiều năm, đã rất lâu không có thất thố như vậy, bà tận lực đè nén giọng nói của mình: "Năm đó tôi đã nói là trả nó về cô nhi viện đi rồi, là mẹ tôi cứ cố chấp làm người tốt!" "Bà ta muốn làm người tốt tôi không cản!" Chu Lôi tức giận nói: "Nhưng bây giờ lại muốn đem rác rưởi ném vào nhà chúng tôi, bà ta nghĩ nhà chúng tôi là thùng rác hả?" Nghe vậy, bà lão giận đến mức đứng bật dậy, "Nếu không phải do Họa Họa tốt số, các người sẽ có Bảo Nghi hả? Nếu không phải Họa Họa cắt gan cứu Bảo Nghi thì nó đã chết từ lâu rồi! Bây giờ cô như vậy là vong ân phụ nghĩa!"
Câu chuyện ghép gan phải nói từ mười tám năm trước. Mười tám năm trước, Chu Lôi và chồng là Tống Đại Long sau khi cưới mãi vẫn không có con, đi bệnh viện kiểm tra thì kết quả chuẩn đoán không có vấn đề gì. Rõ ràng là thân thể khỏe mạnh, nhưng mãi vẫn không có thai, vì vậy hai người nghe người quen giới thiệu mà biết tới vị một đại sư xem bói rất có tiếng, nghe lời đại sư, hai người đến cô nhi viện ôm một đứa bé về. Theo lời đại sư giải thích, Tống Đại Long và Chu Lôi định trước là số không con, nếu muốn cải mệnh thì phải nhận nuôi một đứa bé số mệnh có anh em. Lo rằng nếu nhận nuôi đứa bé lớn tuổi đã có ký ức thì sẽ khó nuôi, nên hai vợ chồng liền chọn Tống Họa vừa ra đời khoảng mười ngày. Nói tới cũng trùng hợp, sau khi ôm Tống Họa về được nửa tháng, Chu Lôi đi khám thì phát hiện có thai. Chín tháng rưỡi sau, con ruột của Chu Lôi và Tống Đại Long ra đời. Hai vợ chồng vô cùng vui mừng, đặt tên là Tống Bảo Nghi. Yêu như trân bảo, hữu phượng lai nghi. Trong mắt họ, Tống Bảo Nghi là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay, là phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây.
Nhưng khi Tống Bảo Nghi vừa tròn bảy tuổi, đột nhiên khám ra bệnh suy gan, chỉ còn sống được mấy tháng. Sự đả kích đó như sấm chớp giữa trời quang! Cuộc đời của Tống Họa cũng bắt đầu chuyển ngoặt từ lúc này. Từ đó về sau, chỉ cần Chu Lôi nhìn thấy Tống Họa hoạt bát khỏe mạnh thì vô cùng chướng mắt, dựa vào đâu mà con gái ruột của bà tuổi còn nhỏ mà đã phải chịu đủ bệnh tật hành hạ, mà đứa con hoang từ cô nhi viện này lại được trải qua cuộc sống cơm no áo ấm như đại tiểu thư chứ! Chu Lôi đổ hết mọi oán giận lên đầu Tống Họa, cho rằng là Tống Họa cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về Tống Bảo Nghi. Bệnh này lẽ ra phải là Tống Họa mắc phải mới đúng! Mặc dù Tống Họa còn nhỏ nhưng cũng cảm giác được thái độ đối đãi của ba mẹ với cô đã khác, bé con Tống Họa từ đó, thu lại hết những ngây thơ non nớt, thu lại cả nụ cười. Dù là như vậy, Chu Lôi vẫn chướng mắt cô.
Lúc Tống Họa không cười, bà ta mắng cô mang vẻ mặt người chết, là đồ sao chổi. Tống Họa cười nịnh nọt lấy lòng bà ta thì Chu Lôi lại mắng cô đang cười trên nổi đau của người khác, em gái sắp chết mà còn có thể cười nổi, một chút lương tâm cũng không có! Trong những năm tháng đó, Tống Họa ngay cả thở cũng là sai. Đứa bé bảy tuổi làm sao biết mình đã làm sai điều gì? Cô cố gắng trở nên ưu tú hơn, muốn khiến ba mẹ thích mình hơn, đáng tiếc, chào đón cô không phải là tình thương của ba mẹ, mà là đánh đập chửi rủa. Cũng vào lúc này, Tống Họa bị kiểm tra ra là gan của cô phù hợp với Tống Bảo Nghi, tỷ lệ cấy ghép thành công lên tới chín mươi phần trăm! Một tháng sau, Tống Họa và Tống Bảo Nghi được đẩy vào phòng phẫu thuật. Tống Họa vốn tưởng rằng sau khi ghép gan xong thì cả nhà có thể sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhau. Ngờ đâu còn chưa đợi đến lúc Tống Họa khỏi hẳn, Tống Đại Long và Chu Lôi lấy lý do Tống Họa là đồ sao chổi, muốn trả cô về lại cô nhi viện.
Nhưng lại sợ bị mọi người bàn tán nên Tống Đại Long cố ý để tin này bị lộ ra ngoài, để những người ở thôn Tống Họa nuôi dưỡng cô biết được, sau đó vội vội vàng vàng đưa Tống Họa về quê. Từ đó về sau, Tống Họa được vợ chồng bà thím thứ ba của Tống Đại Long nuôi dưỡng. Tống Họa sống ở đó mười năm, từ đó về sau không còn xuất hiện ở thành phố Giang nữa. Nếu không phải mấy tháng trước, mẹ của Chu Lôi trên giường bệnh rên rỉ nhớ thương Tống Họa, sợ là vợ chồng Chu Lôi cũng đã sớm quên mất sự tồn tại của cô. Thím ba biết rõ năm đó nhà họ Tống đối đãi với Tống Họa như thế nào, lần này tới đây cũng không có hy vọng gì lớn. Bà thở dài nói, "Thật ra tôi tới đây là muốn tìm Bảo Nghi." "Họa Họa sắp không chịu được nữa, trước khi đi chỉ có một tâm nguyện, muốn gặp lại em gái một lần." Chu Lôi vội vàng nói: "Không được, Bảo Nghi đã có bạn trai, là bạn trai tương lai của nó, chuyện này bị truyền ra ngoài thì con bé làm sao lập gia đình nữa!" Bà ta cũng không định đón đứa con hoang đó về, hơn nữa gần đây bà ta nghe được một tin tức khiến bà ta kinh ngạc, bạn trai của Bảo Nghi là cậu chủ nhà họ Úc, người nối nghiệp tập đoàn Lĩnh Thị, cậu chủ của một gia tộc giàu có, thực lực kinh tế lớn mạnh. Nếu có thể nhờ vào lần hôn nhân này, vậy nhà họ Tống bọn họ cũng sẽ đứng vững được trên một tầm cao mới. Vợ chồng nhà họ Tống hoàn toàn không để ý tới lời thím ba nói, trái lại còn nói Tống Họa đừng mong mơ tưởng cản trở hạnh phúc của Bảo Nghi.
Tống Họa bệnh nặng sao? Càng tốt, để cho cô ta chết quách đi, dù sao cũng là kẻ vô dụng! Tống Họa không ngờ rằng, ở một không gian khác, có một người phụ nữ tự xưng là "mạt thế chiến thần" vừa từ không gian đào tẩu đến đây, nhập vào thân thể của cô, nhưng khác với cô, người phụ nữ này thực sự là át chủ bài, từ nghèo khó, tàn tật, đến bá đạo trong tay chỉ một chiêu, đã hoàn toàn thay đổi số phận cuộc đời của cô. Tống Họa bây giờ, không phải là Tống Họa ngày trước, không ai có thể bắt nạt, không ai có thể cản bước! Câu chuyện này bắt đầu từ đây, hành trình trả thù và tìm lại bản thân của Tống Họa mới chỉ là bắt đầu. Những ân oán, những bí mật bị che giấu, và cả những khát vọng lẫn tình yêu đang chờ đợi cô ở phía trước. Tống Họa, với tinh thần và sức mạnh mới, sẽ chứng minh cho tất cả thấy rằng cô không chỉ là một quân bài thế thân, mà là át chủ bài thực sự trong trò chơi cuộc đời!
Tống Họa từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, không rõ thân thế, không rõ xuất thân, bao lâu nay đều sinh họa tại nông thôn, bỗng nhiên một cha mẹ ruột tới đón cô về nhà.
Đừng bỏ lỡ bộ truyện hot Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại bản full hoàn toàn miễn phí này nhé, qua văn án và review, cũng như bình luận, nếu không thuộc gu của bạn thì có thể đọc Này Anh Hôm Nay Anh Gặp Hoạ Đó khá là hay cùng với Người Mà Tôi Yêu Sau Này được nhiều bạn đọc bình chọn là 1 trong những truyện hay và hot nhất trong thời gian vừa qua.
Từ khóa tìm kiếm: gió ấm không bằng anh thâm tình Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại review chương mới nhất, truyenfull, trumtruyen, zingtruyen, wikidich, dtruyen, sstruyen, truyenyy, wattpad, noveltoon, truyenchu, truyenhdx, tamlinh247, truyencv, medoctruyen, truyendocnhieu, thichtruyen, truyencuatui, truyenvip.
Website Đọc Truyện Chữ Full Hay Online Miễn Phí. ISO3166.
Bình luận truyện